Chương 210: Ngoại truyện


...

- Cậu đừng dành tivi với tôi!

Lăng Quang giật lại điều khiển từ tay Đường An, anh ta đang xem Thời sự thì cũng bất lực. Mong Hoàng My và Cao Thiên về nhà nhanh chút, Đường An không trị nổi Lăng Quang đâu.

Hoàng My và Cao Thiên thì đang đi mua sắm vui vẻ. Cô cũng chọn rất nhiều đồ cho anh mặc.

Hai người vừa về đến nhà thì đã thấy gương mặt bất lực của Đường An đang ngồi trên sofa và gương mặt tươi tắn của Lăng Quang ngồi xem siêu nhân.

- Tôi cũng phục cậu thật đấy! Có thể chịu đựng được con người này.

- Cậu nói gì cơ!!???

Hoàng My chia đồ cho mọi người, tiện thể châm chọc Lăng Quang. Anh ta như con nhím xù gai mà liếc xéo cô. Hoàng My cũng đưa gương mặt thiếu đánh của mình cho Lăng Quang xem.

- Thôi nào. Hai người bớt cãi nhau đi!

Đường An vẫn như mọi ngày mà lên tiếng giảng hoà. Ngày nào Hoàng My chả châm chọc Lăng Quang, cảnh này quả nhiên không thể quen hơn.

Ở trong nhà có 4 con động vật, Sói lúc nào cũng nguy hiểm nhưng chỉ dịu dàng với Mèo. Mèo luôn điềm tĩnh xử lý mọi chuyện một cách đơn giản. Gấu Chó thì lúc nào cũng trẻ trâu, nhưng lúc chiến đấu thì lại vô cùng oai phong lẫm liệt. Cánh Cụt tâm hiền lành, cả ngày ngồi trong phòng máy lạnh chăm chăm vào chiếc laptop hoặc máy tính bảng, hack những dữ liệu kì quái, lâu lâu phải chịu đựng cái tính khí vô tội vạ của Gấu Chó.

Một hôm nào đó, như bao hôm nào, sau một ngày làm việc mệt mỏi thì cả bốn người chỉ biết ngồi ườn người trên sofa ra đó.

- Lăng Quang, cậu đi nấu bữa tối đi!

- Tôi mệt lắm, làm không nổi.

Lăng Quang không ngại máu ngược lên não mà nằm trên sofa, ngửa đầu về phía mặt đất. Cả bốn người đều đói rã họng nhưng không ai muốn vào bếp cả.

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, cả bốn người nhìn nhau xem ai ra mở cửa. Lăng Quang liền đau lưng, Hoàng My thì mỏi gối, Cao Thiên thì tê bì chân tay. Cuối cùng Đường An ngoan ngoãn đi ra mở cửa.

- Cao phu nhân, Cao tiểu thiếu gia, hai người đến mà không báo trước với chúng cháu.

- Sao nào, không hoan nghênh ta à?

Đường An nở nụ cười chuyên nghiệp như thường ngày với Cao phu nhân và Cao Bình. Bà cũng trêu Đường An một chút.

- Đâu có ạ, hai người vào tự nhiên nhé!

Đường An mời Cao phu nhân vào nhà rồi thầm ra hiệu cho ba người kia. Hoàng My, Cao Thiên và Lăng Quang vẫn một tư thế ngồi rất mệt mỏi trên sofa.

- Cao phu nhân.

- Mẹ.

- Mấy đứa ăn tối chưa?

- Dạ chưaaaa!

Cao phu nhân nhìn bộ dạng của ba đứa đang nằm ườn ra kia, có chút buồn cười. Cao Bình cũng chạy đến chỗ Hoàng My.

- Chị thư ký.

- Tiểu Bình.

Hoàng My xoa đầu Cao Bình một chút rồi tiếp tục dựa vào vai Cao Thiên. Cao phu nhân nhìn một màn này thì vô cùng ưng ý mà tâm tình vui vẻ hơn hẳn.

- Coi kìa, ta biết các con chưa ăn tối nên đã chuẩn bị đồ ăn mang đến đây rồi.

Cao phu nhân nói xong liền bước ra ngoài. Bốn người kia nhìn nhau, vui ra mặt. Cao Bình ngồi một chỗ cũng chẳng biết mấy anh chị này có vấn đề gì nữa.

Cao phu nhân xách những hộp đồ ăn vào trong nhà. Năm người kia đã yên vị trên bàn ăn cả rồi.

Bữa cơm tối diễn ra trong sự đầm ấm. Dù một ngày có mệt mỏi bao nhiêu thì chỉ cần về nhà và có một bữa cơm tối đơn giản như vậy là đủ.

Vài năm sau đó, tại công ty chính của Cao thị.

- Cô bớt giở trò đánh lén đi, cô biết không đánh lại tôi mà.

Lâm Tiêu Tiêu cười rồi hạ tay xuống mà đưa tập tài liệu cho Hoàng My. Lâm Tiêu Tiêu và Lam Danh cũng theo di chúc của Lam Thụy mà làm việc cho Cao Thiên. Dù mới đầu không phục nhưng dần dần cũng thấy Cao Thiên rất hợp với vị trí lãnh đạo nên cũng khuất phục rồi.

Lâm Tiêu Tiêu được quay trở lại Cao Thị làm việc. Cô ta cũng giảm định kiến với Hoàng My xuống, nhưng lâu lâu trong công ty thì cô ta sẽ đánh lén cô. Đương nhiên là Hoàng My né được. Coi như là tập luyện mỗi ngày.

- Lâm Tiêu Tiêu, cô đi dọn vệ sinh hai tuần cho tôi!

Và mỗi lần bị Boss phát hiện ra thì Lâm Tiêu Tiêu sẽ auto đi dọn vệ sinh công ty. Cô ta đưa gương mặt không cam tâm để thấy nụ cười của Hoàng My rồi đi dọn vệ sinh.

- Tiểu thư ký, em mau vào phòng anh!

Cao Thiên kéo Hoàng My vào phòng chủ tịch rồi ngồi uống nước. Hai người luôn luôn phân trần giữa công việc và tình cảm. Yêu thì yêu nhưng làm việc thì vẫn phải làm.

Một buổi tối nào đó ~~

- Anh né em ra, ngày mai còn phải đi gặp đối tác.

Hoàng My ngồi trên giường, ném cái gối vào mặt Cao Thiên đang đứng trước cửa phòng cô. Anh liền trở lên nghiêm túc bất thường. Cô tưởng anh giận rồi, liền lại gần xem sao.

Vừa lại gần thì Cao Thiên liền vồ lại cô như sói săn mồi. Sau đó...làm gì còn sau đó.

Hôm nay, Hoàng My mặc một bộ váy đen nhẹ nhàng, cầm một bó hoa và chiếc dù che mưa, đi trên con đường đã cũ. Tay nắm lấy chiếc nhẫn cầu hôn của Cao Thiên.

- Lam Thụy, giờ ông là bố chồng chính thức của tôi rồi. Không còn là bố chồng tương lai nữa. Cả Cao Thiên, Cao Bình, Lam Danh đều sống rất tốt. Ông ở đó cũng biết mà đúng không...

Hoàng My nở nụ cười nhẹ nhàng, đặt bó hoa lên mộ của Lam Thụy và rời đi. Bóng lưng ấy dường như cô đơn lạ thường, giống như một ảo ảnh...

- Tiểu thư ký, em vừa đi đâu về vậy? Ướt mưa dễ cảm lạnh lắm đó.

Hoàng My gấp chiếc dù đã ướt sũng lại, nhìn Cao Thiên đang lo lắng cho mình. Cô nở một nụ cười ôn nhu rồi hôn một cái lên môi anh.

- Chỉ là đi gặp một người thôi, có lẽ vậy...

...