Chương 109: Tiến Sĩ và Zombie (4)


...

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Hà Nhi! Cô có internet để chơi điện thoại hay vậy? - Đào Quan ngó ngó rồi hỏi.

- Ừ - Hoàng My đáp qua loa.

- Cô chơi gì thế? Cho tôi xem với. - Đào Quan chạy qua xem thử.

- Anh có thể xem điện thoại tôi. Chúng như nhau cả.

Đoàn Huy dùng chiếc điện thoại cứng như đá của mình đập vào mặt Đào Quan đang đứng đằng sau định xem điện thoại vợ mình.

- Đau quá! Anh bị sao thế? - Đào Quan ôm mặt, kêu toáng lên.

- Không ai nói với anh rằng trong điện thoại của phụ nữ có rất nhiều bí mật sao? - Hoàng My úp điện thoại lên mặt bàn rồi cầm điện thoại Đoàn Huy lên bấm.

- Hơ hơ...cái này thì tôi không biết thật. - Đào Quan gãi đầu ngại ngùng.

- Trời cũng đã sắp muộn rồi. Chúng ta nên đi nghỉ sớm để mai bắt đầu hành trình mới. - Đoàn Huy đứng dậy định rời đi.

- Suýt quên mất, tôi 23 tuổi, Kì Nhan 21 tuổi. Mọi người có thể nói tuổi của mình không? Tôi khá quan trọng về việc xưng hô. - Nhan Kì cười ngại ngùng.

- Nam Vũ tôi 25 tuổi.

- Tôi cũng 25 tuổi, còn trẻ lắm đúng không??!

- Tôi cũng 25, Hà Nhi thì...

- Cô bao nhiêu tuổi vậy Hà Nhi? - Đào Quan vẫn lanh chanh, lóc chóc mà cắt ngang lời Đoàn Huy.

- 19 - Hoàng My thẳng thắn, tay vẫn bấm bấm điện thoại.

Con số thật khiến cả 4 người kia kinh ngạc. Đoàn Huy cũng chỉ lắc đầu, bảo bối yêu dấu của anh vẫn là thích tuổi giả hơn đấy thôi.

- Thôi. Tôi buồn ngủ rồi. Đi ngủ thôi bảo bối! - Anh giải vây mà bế cô lên.

- Mệt thật. - Cô với tay cầm điện thoại mình trên bàn lên rồi bấm tiếp.

Hai người đi vào phòng bỏ lại 4 người đang đờ đẫn, vẫn chưa hiểu chuyện gì phía sau.

...____________________...

- Sáng rồi đấy mọi người. Dậy mau lên. - Nam Vũ đứng giữa nhà hét lớn.

Hét đến một lát sau, 5 người từ 3 phòng khác nhau mới bước khỏi phòng.

- Mới sáng mà. Anh lúc nào cũng sớm vậy! - Đào Quan lết thân xác mệt mỏi ra khỏi phòng.

- 6 giờ sáng rồi đấy! Không còn sớm đâu. - Nam Vũ vươn vai.

- Chúng tôi chưa bao giờ phải dậy sớm như vậy cả. - Nhan Kì khoác vai em gái mà ngáp.

- Tôi cảm thấy khá ổn. Chỉ là Hà Nhi không thích dậy sớm, tôi vẫn để cô ấy ngủ. - Đoàn Huy bế công chúa đang ngủ của mình trên tay.

Nam Vũ liếc nhìn ra phía cửa chính có vài con zombie đang cào cấu kia, có lẽ lúc anh tập thể dục trong sân nó đã nghe thấy tiếng động, anh nói:

- Được rồi. Tôi nghĩ chúng ta nên chuẩn bị nhanh. Đến lúc rời khỏi căn nhà này rồi.

- Tôi đã xong rồi. - Đoàn Huy hôn vợ yêu đang ngủ một cái rồi cười, nói với Nam Vũ.

Một lát lát lát sau, một đám người ở trên xe chạy trốn Zombie. Nhiều lúc nhìn thấy tiệm tạp hoá thì Nam Vũ và Đào Quan xuống hốt đồ rồi chạy lẹ.

- Chúng ta cũng kiếm được kha khá nhỉ! - Đôi mắt Đào Quan sáng rực nhìn đống đồ mình lấy được.

- Số đồ này cũng đủ để chúng ta dùng đến ngày mai. Đến ngày mai là có thể đến căn cứ. - Đoàn Huy liếc nhìn đống đồ ăn, đồ dùng kia rồi nói.

- Nhanh đến vậy sao? - Đào Quan cảm thấy lạ.

Không chỉ Đào Quan mà Nam Vũ và Kì Nhan cũng thấy lạ. Riêng Nhan Kì bỗng cảm thấy vui vui nhưng cũng sợ sợ.

- Đáng lẽ với số xăng của chúng tôi thì có thể đi được cả tuần sau rồi đến căn cứ cũng đủ. Nhưng bởi vì số lượng người trong xe tăng và có người cố ý lấy trộm vài bình xăng trong cốp xe nên chỉ đến ngày mai là chúng ta sẽ đến căn cứ. - Đoàn Huy vừa nói vừa liếc nhìn đám người kia.

Lại một lát sau, đám người đi đến một shop quần áo. Đào Quan đưa ra ý kiến là nên lấy một số ít quần áo để ngày qua ngày đỡ bị dơ.

- Tôi nghĩ là mấy cô gái cũng phải học tập cách sinh tồn rồi. Trong lúc tận thế như này thì không có chuyện bảo vệ nhau đâu.. - Đào Quan cười khẩy, lần đầu nói chuyện ra hồn.

- Tôi cũng nghĩ vậy. Trong ngày tận thế thì chẳng ai theo đạo đức nhường nhịn phụ nữ đâu. Thân ai người ấy phải tự lo thôi. - Nam Vũ nhún vai cười.

- Hà Nhi có tôi bảo vệ. Không cần cái điều luật bình đẳng giới ngày tận thế đấy đâu. - Đoàn Huy mở một bài nhạc du dương lên nghe.

- Cô ấy cũng phải có con đường riêng. Đâu phải được anh bảo vệ cả đời. Lỡ đâu một ngày nào đó hai người lạc mất nhau thì sao? - Nam Vũ "chậc" một tiếng khinh khỉnh.

Đoàn Huy ức chế với từ "lạc mất nhau" của Nam Vũ, anh định nói nhưng bị Hoàng My chặn lại.

Cô chẳng quan tâm đến lời dèm pha do nam chủ nói. Đối với một quyển tiểu thuyết, nam nữ chủ luôn đúng, kể cả việc đó vốn dĩ sai nhưng nam nữ chủ nói đúng là đúng. Cô không cần để ý nó.

- Có một thứ trên đời này nguy hiểm hơn người đàn ông chỉ biết sỉ nhục, là người phụ nữ nham hiểm.

(Câu trên ad lấy từ phim nha mọi người, chứ cái đầu siêu nhỏ của ad không nghĩ ra được đâu)

Hoàng My cười khẩy chế giễu rồi cầm súng bước ra ngoài. Để là đằng sau là gương mặt đắc ý xen lẫn một phần nhỏ lo toan bảo bối sẽ bị bẩn của Đoàn Huy, một chút tức giận nhục nhã của Đào Quan, sự cảm thấy thú vị trong mắt Nam Vũ.

- Bẩn thỉu!

Hoàng My đứng giữa trời như một cô thiên nga xinh đẹp. Cô cầm súng như cầm đồ chơi mà bắn nát sọ từng chú Zombie một. Thân hình mảnh khảnh nhẹ nhàng múa máy né từng giọt máu bắn ra.

Nữ chủ và Kì Nhan thì đứng nắm tay nhau cầm súng. Lúc đầu cứ tưởng chỉ cầm bóp cò súng là sẽ bắn được, nhưng súng giật lại làm họ hết hồn.

Hoàng My liếc qua thì cũng chẳng quan tâm, tiếp tục lựa đồ trong shop quần áo đấy.

Mấy chàng trai trong xe cũng nhìn ra ngoài. Thấy hai chị em kia đang run rẩy nắm tay nhau bóp cò súng để bắn Zombie, còn cô gái xinh đẹp kia thì vẫn nhàn nhã đi chọn đồ, lâu lâu lại dí súng bắn Zombie một cách thản nhiên.

- Hà Nhi đúng là tuyệt vời. Cô ấy vừa xinh đẹp lại tài giỏi nữa. - Đào Quan nhìn ra ngoài khen Hoàng My không ngớt mà quên mất người ta vừa chửi vào mặt mình.

- Tôi lo sợ cô ấy sẽ bị bẩn bởi bụi đất, mạng nhện,...và nhất là máu Zombie đấy. - Đoàn Huy hơi nhíu mày một chút.

- Lúc này còn lo việc sạch sẽ sao? - Đào Quan cười.

- Tôi rất ghét thứ dơ bẩn. Cô ấy cũng vậy. - Đoàn Huy nói với giọng điệu khó chịu, lấy từ túi ra một chiếc khăn giấy lau tay.

- Tôi về rồi đây. Tôi lấy được rất nhiều đồ đấy chứ. Nhưng chỉ có của tôi và Thế Huy thôi. - Hoàng My cười, cất đống quần áo vào trong cốp xe.

- Sao cô không lấy cho mọi người? Cô ích kỉ vậy! - Nam Vũ là một người luôn vì mọi người, không thích tính ích kỉ nên hơi khó chịu khi Hoàng My hành động như vậy.

- "Thân ai người ấy tự lo thôi". Chính anh đã nói như thế rồi còn hỏi. - Hoàng My cầm lấy chai nước mà uống.

- Được rồi. Tôi sẽ đi xuống lấy đồ cho các anh và cho mấy cô gái này nữa. Ngồi trên xe ngoan nha bảo bối! - Đoàn Huy lấy súng lục rồi bước ra khỏi xe, tiện thể xoa đầu nhắc nhở Hoàng My một cái.

Sau khi Đoàn Huy đi, trong xe chỉ còn hai người đàn ông và một người phụ nữ. Hoàng My buồn chán lại mua túi tinh thạch mới mà ăn.

Đào Quan và Nam Vũ vẫn thấy lạ nhưng cũng không dám hỏi. Chỉ lẳng lặng ngồi nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp ăn đá.

...____________________...




_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**

Chủ Nhật, ngày 8 tháng 11 năm 2020

Thời gian đăng: 9 giờ 35 phút

Thời gian hoàn thành: 9 giờ 2 phút

Ad lại lười rồi mọi người ơi. Với cả tuần sau ad thi rồi. Có lẽ ad phải lo ôn thi thôi. Tuần sau chắc chắn sẽ không ra chương được, thậm chí là không viết bản thao được luôn.

Các bạn đang chuẩn bị thi giữa kì, ad chúc các bạn sẽ học bài thật giỏi, thi thật tốt.

Các bạn đừng lười học nha! Ad từng lười học nên chỉ xếp thứ 11 ở lớp năm trước thôi. Năm nay ad cô gắng chăm học hết cả năm để điểm tổng kết thật cao mới được.

...