Chương 145: Thanh xuân chúng ta (8)


...

Cuối cùng thì ngày tổ chức đại hội thể thao cũng đến. Đại hội được tổ chức ở một sân bóng rổ quy mô lớn, có thể gọi là sân bóng rổ quốc tế. Các học sinh rất háo hức và chờ đón. Những hàng ghế ở khán đài gần như là đã chật ních người.

- Chị Trân Trân! Chị mau lên.

Một nam thần đứng trước phòng thay đồ nữ la hét thì nhìn rất kì lạ. Nhưng không, có đến tận hai nam thần đứng đó.

- Lệ Trân chưa ra sao?

- Chị ấy lúc nào cũng lâu như vậy.

- Anh rất đồng tình đó.

- Hai người nói xấu tôi đủ chưa?!

Hoàng My bước ra từ phòng thay đồ nữ. Cô nhéo tai Đoàn Huy và Quý Thiên bước ra ngoài khu chuẩn bị.

Tịnh Yến, Gia Bảo, Ngọc Hạnh, Tư Trương, hai bạn nữ kia và các thành viên còn lại của đội bóng đều đã có mặt đầy đủ.

- Đeo chùm hoa và mic vào này, hoa khôi ''dịu dàng''.

- Cậu thôi cái cách gọi tớ như thế đi.

Hoàng My buông tha hai cái tai của hai người cao trót vót kia rồi đeo chùm hoa vào tay, đeo mic vòng lên tai. Lúc này, cô Xuyên và thầy thể dục xuất hiện, còn đang nói chuyện rất vui vẻ.

Tịnh Yến và Hoàng My nhìn nhau rồi cười. Có lẽ ngày đi đám cưới cô Xuyên không còn xa nữa rồi.

- Các em đã có mặt đầy đủ rồi. Chúng ta chuẩn bị thôi.

Nghe lời nói của thầy thể dục, các bạn nam trong đội bóng đều rất hồi hộp.

- Cô muốn thông báo cho mấy bạn nữ một chút, năm nay đội cổ động sẽ ra chào hỏi nhau trước để giao lưu. Các em sẽ cùng với đội bóng ra sân.

Nguyên đám đội cổ động ngoài Hoàng My với Tịnh Yến giật mình, đứng một chỗ cổ động đã ngại muốn chết, giờ còn đứng trước sân để giao lưu nữa.

- Chúng em đã hiểu ạ

Đội cổ động đồng thanh, trong khi 3 người kia lo lắng thì 2 cô nàng này rất nhàn nhã mà lấy đồ ra ăn.

- Mời hai đội bước ra sân để giao lưu.

Rất nhanh đã bị mời ra, Tịnh Yến rất không vui. Cô ấy đang ăn cơ mà.

Hoàng My nhìn bạn giữ mic bên trường kia, có vẻ là hoa khôi của trường bên đó. Hoàng My không có gì lo lắng, dù gì cô cũng cùng là hoa khôi, cô rất đẹp, lại còn rất giỏi. Các sự kiện nghệ thuật như múa máy nhảy nhót đều là cô đứng đầu, quen rồi.(Câu cuối là ad đó mọi người, mấy câu trên bỏ đi)

Hai đội cổ động và hai đội bóng vừa ra thì đã thu hút hàng đống mắt nhìn về nhan sắc của họ. Phải nói là đội bóng toàn nam thần, đội cổ động toàn nữ thần.

Đại Giáo mặc trang phục chủ yếu là màu trắng và đỏ.



Còn Giáo Chỉ thì có trang phục chủ yếu là màu trắng và xanh biển.



Hoàng My nhìn sơ qua một lượt, trang phục cũng không khác nhau là bao.

- Xin chào, đội cổ động và đội bóng rổ của Đại Giáo. Hân hạnh được gặp.

Hoàng My nheo mắt cười, cùng những người còn lại nghiêng người chào. Phong thái cực kì quý phái, dù gì cũng toàn là con nhà gia giáo, quý tộc, ngoại trừ Ngọc Hạnh.

Hoa khôi bên đó có chút ghen tị, giọng nói của Hoàng My thanh thoát hơn cô ta, cô cũng xinh đẹp hơn cô ta.

- Đội cổ động và đội bóng rổ của Giáo Chỉ, hân hạnh được gặp.

Các bạn của trường bên đó cũng cúi người chào. Hai đội ngẩng đầu lên nhìn nhau, hoa khôi bên đó và Hoàng My đều hiểu ý mà bước đến trước mặt nhau, cởi chùm hoa ra rồi bắt tay một cái.

- Nhạc Anh, hoa khôi Giáo Chỉ.

- Quý Lệ Trân, hoa khôi Đại Giáo.

Sau đó hai người lùi lại, trở về chỗ ban đầu rồi đeo chùm hoa lại vào tay. Rồi hai đội cổ động quay người bước đi đến chỗ của mình. Lúc này, hai đội bóng rổ đứng đối diện nhau.

- Chúng tôi sẽ chiến thắng thôi.

Đội bóng nhà Đại Giáo chỉ im lặng cười trước sự tự mãn của đội bóng nhà Giáo Chỉ. Im lặng là sự khinh bỉ lớn nhất đó.

Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, Quý Thiên rất nhanh nhẹn mà bắt bóng. Nhờ thân hình nhỏ hơn một chút với các anh năm cuối phổ thông mà có lách qua lách lại rồi chuyền bóng cho Đoàn Huy.

Là một hội trưởng hội học sinh, con nhà người ta trong truyền thuyết nên mấy cái này đối với Hoàng Vũ không nhằm nhò gì và đối với Đoàn Huy cũng vậy.

Anh lướt mắt qua một chút rồi chạy đến gần rìa sàn đấu, canh lực rồi ném vào rổ một quả 3 điểm.

Tiếp tục trận đấu, Tư Trương bắt bóng rồi chạy về phía rổ. Những người khác không kịp chặn bóng, nam chủ thuận lợi úp rổ.

Lần tiếp theo, nam thần bên đó đã nhanh tay hơn mà bắt được bóng. Quý Thiên rất nhanh liền chạy tới chặn bóng, nhưng người ta 1m9, còn Quý Thiên lớp 11 mới 1m75. Căn bản không chặn được.

Sau một thời gian, bên đó đã áp đảo hơn một chút về điểm số. Thời gian quy định để nghỉ ngơi bắt đầu. Đội bóng và đội cổ động đều lùi vào trong để nghỉ ngơi.

- Quý Thiên à, hoạt động quá sức là không được đâu. Cha mẹ sẽ trách chị không chăm sóc tốt cho em đó.

Hoàng My cầm khăn tay lau mồ hôi ướt đầm trên trán của Quý Thiên. Cậu nhóc rất biết hưởng thụ mà chỉ cười.

- Yến Yến ~

Tịnh Yến đang nhìn cảnh chị em tình thâm thì đột nhiên rùng hết cả mình, quay sang thì thấy vẻ mặt cún con của Gia Bảo.

- Cút ra!

Tịnh Yến hạ thủ không chút lưu tình mà đá Gia Bảo ra xa 3 mét. Anh chật vật đứng dậy rồi vẫn chạy đến bên Tịnh Yến làm ''nàm lũng''.

Tịnh Yến bất lực, đành dùng bàn tay nhỏ bé nhưng có sức mạnh đô vật của mình mà lau mồ hôi cho Gia Bảo ngoan cố.

Đoàn Huy đứng ở một bên nhìn cái cảnh ''Đẹp trai không bằng chai mặt'' của Gia Bảo, thầm cười nhạo.

- Lệ Trân...!

- Có chuyện gì sao?

Hoàng My cũng vừa kịp lau mồ hôi cho Quý Thiên xong, cô giặt khăn tay của mình rồi quay sang lau cho Đoàn Huy.

- Không có gì...

Một đám trong đội bóng và đội cổ vũ ồ lên, có vẻ con thuyền sắp cập bến đến nơi rồi. Mọi người vẫn tích cực đẩy thuyền, có bạn còn lấy điện thoại ra chụp cảnh này để post lên mạng.

Đoàn Huy liếc mắt về phía Gia Bảo, cười đắc ý. Gia Bảo nhìn một cảnh đó chỉ hận không nhào ra cắn chết Đoàn Huy.

Một lát sau, thời gian nghỉ ngơi cũng đã kết thúc. Mọi người đều đã nghỉ đủ. Trận đấu tiếp theo cũng nên bắt đầu rồi.

- Mời hai đội ra sân để tiếp tục trận đấu...

Trận tiếp là Tư Trương dành được bóng, sau một hồi léo lắt thì cũng ghi điểm.

Gia Bảo nhìn sang Tịnh Yến vẫn đang chăm chú nhìn mình. Tịnh Yến thấy bị phát hiện thì liền quay đi, đôi vành tai đã phiếm hồng. Gia Bảo cười, liền có sức sống lên hẳn, cậu chạy đến giành bóng vừa rơi xuống. Lướt như một cơn gió và úp rổ.

Đội bóng bên Giáo Chỉ bắt đầu cảm thấy phần bất lợi đang nghiêng về mình. Định ăn gian một chút để chiến thắng nhưng đều bị chặn lại.

Đột nhiên Quý Thiên đang đập bóng ở trên cao thì một người trong đội bóng bên Giáo Chỉ hất bóng bằng một lực mạnh làm bóng bay thẳng đến chỗ của đám cổ động.

Đáng lẽ trái bóng phải đập vào Ngọc Hạnh nhưng bằng một cơn gió tử thần nào đó mà một trái bóng rổ nặng nề như vậy đổi hướng sang Hoàng My đang đứng cạnh. Phản xạ tự nhiên của cô là né qua một bên.

Trái bóng vẫn cứ lao tới, Hoàng My chợt nhìn thấy cô Xuyên đang đứng sau chỗ cổ động đúng hướng bóng bay đến. Tay chân luống cuống, một chân trụ vững, chân còn lại giơ cao qua đầu chặn trái bóng lại.

Trái bóng đập vào chân Hoàng My rồi rơi xuống. Cô không hề biết rằng khoảnh khắc đôi chân như múa ba lê của cô duỗi thẳng như kim đồng hồ chỉ 11 giờ rưỡi đã bị máy quay trận đấu ở phía đối diện quay hết lại.

Không gian trở lên im lặng, chỉ có tiếng trái bóng vẫn đập trên sàn một hồi rồi cũng im bặt. Hoàng My cảm thấy không khí có vẻ không ổn lắm nên liền đứng bình thường và nở nụ cười cong môi.

- Là phản xạ tự nhiên thôi.

Mọi người nhìn cô, trọng tài muốn tiếp tục trận đấu mà huýt còi một tiếng rõ to. Trận đấu lại tiếp diễn.

Đoàn Huy nhìn cô với một ánh mắt phức tạp, trước đây anh nhìn nụ cười kì lạ này của Andrew, luôn thắc mắc rốt cuộc thì nó có nghĩa là gì. Có lẽ bây giờ anh đã hiểu được đôi chút về nụ cười của cậu bé rồi.

Cuối cùng là Đại Giáo thắng Giáo Chỉ với tỉ số 54 - 60, một tỉ số áp đảo. Đùa chứ, trường của nam nữ chính mà.

- Hôm nay em giỏi lắm, Quý Thiên!

Hoàng My đưa chai nước cho em trai, cười vui vẻ khen em của mình. Tự hào lắm đấy!

- Chân chị có sao không?

Quý Thiên vừa hỏi xong thì mọi người ở trong phòng nghỉ đều quay lại nhìn. Hình ảnh trái bóng bay theo hướng Ngọc Hạnh chuyển qua Hoàng My và hình ảnh cô mặc váy mà giơ chân cao như vậy để đỡ bóng làm Quý Thiên cùng mọi người cũng giật thót một phen.

- Chị ổn mà, chỉ là một trái bóng thôi.

Hoàng My vẫn cảm thấy may mắn vì nó không đập vào bắp chân, trái bóng chỉ đập vào phần mắt cá của cô. Nếu trái bóng mà đập vào bắp chân thì khả năng gãy xương là rất cao. Cô cũng tức, ai bảo cái chùm hoa trên tay này vướng quá mà cởi ra thì không kịp nên cô phải dùng chân.

Nghe cô nói thế nhưng mọi người vẫn lo lắng, dù gì cô cũng là hoa khôi dịu dàng, tốt bụng, ai cũng yêu quý nên lo lắng cho cô là chuyện thường.

- Tớ nghĩ cậu vẫn là nên đi kiểm tra lại đi.

Đoàn Huy cởi giày của cô ra, xem xét chân của cô, bóp thử phần mắt cá chân. Không ngoài dự đoán, Hoàng My kêu lên một tiếng vì đau. Có nhiều người cũng rảnh rảnh mà lại chụp ảnh.

- Vậy là chân chị có vấn đề rồi, ngồi đó mà gượng ép, lát nữa em đưa chị lên bệnh viện khám.

- Lệ Trân! Em có sao không?

Cô Xuyên chạy tới cùng với thầy thể dục. Vừa nãy cô ấy đang đứng sau khu vực cổ động thì chợt thấy trái bóng lao về phía mình, chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt kì lạ của Hoàng My rồi cô Xuyên liền che đầu lại, định hứng trọn quả bóng nhưng lại không có chuyện gì. Nhìn xem thì mới biết Hoàng My dùng chân đỡ bóng cho mình.

- Em không sao đâu cô. Chắc lát nữa em sẽ đi khám thử.

- Cẩn thận đó.

Cô Xuyên rất lo lắng cho học trò của mình, cô là một người hết lòng vì nghề nghiệp và rất yêu thương học trò. Thầy thể dục đứng đằng sau bỗng nhoẻn miệng cười.

Hoàng My và Tịnh Yến thấy nụ cười vui vẻ của thầy thể dục thì cực kì phấn khích. Hai người có cực kì nhiều sức lực để đẩy thuyền này đó.

...