Chương 215


...

Cô được xếp ngồi kế bên Lôi Y. Dù gì bàn đó cũng chỉ có một mình cậu ngồi, chắc chắn là vì cái tính lạnh như băng sơn 14 năm chưa mòn một góc.

Điều quan trọng là Hoàng My đặc biệt không thấy bảng. Với cô thì không có vấn đề gì cả nhưng với Lôi Y lại là một vấn đề lớn.

- Hoàng My, em có nhìn thấy được bảng không?

Lôi Y thử cúi đầu ngang tầm Hoàng My để xem thử cô có thật sự nhìn thấy bảng không. Kết cục là bảng thì không thấy mà chỉ thấy cái đầu của người ngồi trước rất to thôi.

- Không sao đâu. Em giỏi mà!

Hoàng My phì cười trước hành động đáng yêu của Lôi Y. Cậu ngồi thẳng dậy rồi gãi đầu, đỏ mặt xấu hổ.

Ngày đầu đi học trôi qua trong yên bình, chỉ có chuyện một học sinh cấp một thi vượt thẳng lên lớp 9A được các thầy cô bàn tán, học sinh nghe thấy thì cũng bàn tán. Chuyện của Hoàng My thì cũng lan rộng cả trường rồi.

Hoàng My vừa nhận đồng phục mới của học sinh cấp hai xong thì cùng Lôi Y tung tăng về nhà. Anh biết cô thích đi bộ tập thể dục thì cũng đã gọi cho cha mẹ không cần đến đón.

Hai người nắm tay nhau về nhà. Đoạn đường về nhà quả thật rất xa, nhưng không ai có cảm giác muốn dừng lại nghỉ ngơi. Cứ vậy bước song song về nhà trên con đường phản chiếu hai bóng dáng nhỏ bé...

- Tiểu My, mau dậy đi. Hôm nay Lôi Y chở con đi học đấy!

Đã một tuần nhẹ nhàng trôi qua, cha mẹ Minh cũng dần tiêu hoá thông tin con gái mình nhảy lớp để học cùng con trai nhà người ta. Vì thấy hai đứa nhỏ không thích phô trương, mà đi bộ lại tội nghiệp nên một tuần trước Lôi Khải trực tiếp vung tiền mua một con xe đạp xịn xò có thể thay đổi kích thước.

Lôi Y cũng dành những thời gian rảnh trong tuần để tập đi xe đạp. Cũng may nam chủ là học thần, không học cũng giỏi nên một tuần cũng đủ để có thể thực hành hết đống lý thuyết kia.

Hoàng My sau khi vscn và thay đồng phục xong thì xuống ăn sáng. Cô thường ăn rất ít vào buổi sáng nên cha mẹ Minh thường bắt cô ít nhất phải uống một cốc sữa trước khi đi học.

Ăn sáng xong thì Hoàng My vọt lẹ, vừa ra khỏi cổng thì đã thấy Lôi Y ngồi chống tay trên xe đạp đợi cô.

- Lôi Y ca ca, lúc nào anh cũng sớm như vậy!

- Không chậm như em.

Hoàng My cười tươi rói, chạy đến bên Lôi Y. Cậu đặt tay lên đầu cô rồi cười nhẹ. Cô nghe cậu nói thế thì bĩu môi, dám chê cô chậm chạp!

Sau khi Hoàng My ngồi ổn định trên yên sau thì chiếc xe đạp nhỏ bắt đầu lăn bánh. Cô có chút cảm thán, mới học được một tuần mà đi đã vững như vậy. Đúng là trái ngược với cô!

Nếu nói chuẩn hơn thì Hoàng My là khắc tinh của xe đạp. Lúc bé cô tập thế nào cũng không thể khá nổi, không lọt xuống hồ thì cũng là đâm vào cây cột. Nhưng có chút đặc biệt là không bao giờ ngã. Hoàng My có thể đi theo tư thế xiêu vẹo như cá chép quẫy đuôi nhưng lúc nào cũng đặt chân xuống đất kịp thời, vẫn chưa có trường hợp nào ngã xước đầu gối, bong gân hay bất cứ chấn thương nào liên quan đến ngã.

ಡ ͜ ʖ ಡ

- Lôi Y ca ca, anh đã làm bài tập chưa?

- Đương nhiên là chưa.

Hoàng My ngồi cạnh Lôi Y như thường ngày, nhìn gương mặt thản nhiên của cậu mà phì cười. Lôi Y hơi đen mặt nhưng cũng chỉ lấy vở bài tập ra mà làm. Hình tượng của cậu không thể dễ mất đi như thế được.

Hoàng My nhỏ con nên cúi đầu liền nhìn thấy hộp bàn. Cô nhìn sang bên hộp bàn của Lôi Y thì không khỏi buồn cười, đây gọi là thư tình đầy ắp hộp bàn đúng không nhỉ?

- Lôi Y ca ca, anh mau nhìn xem. Mấy chị gái gửi thư tình cho anh nhiều đến vậy. Anh mà không dọn thì để thêm vài tháng nữa anh sẽ bị chôn vùi trong thư tình đó!

Trong hộp bàn của Lôi Y có hàng chục bức thư dán hình trái tim, có cũ có mới. Lôi Y từ đầu cũng chẳng thèm để ý đến, cứ thể một tháng qua hộp bàn đã chất đầy thư tình đến nỗi có nhiều bức đã rơi xuống sàn rồi.

Lôi Y đang ngoáy bút làm bài tập thì bị câu nói của Hoàng My làm cho phân tâm. Lời nói châm chọc rõ ràng mà qua tai cậu ta thì thành cô không thích như vậy.

Thế là bằng cách ờ mây dinh nào đó mà Lôi Y lấy một cái bọc hốt hết đống thư tình vào túi rồi trực tiếp ra ngoài vứt vào thùng rác. Hoàng My ngơ ngẩn. Excuse me, chuyện gì vừa xảy ra thế?

Lôi Y làm bài tập xong thì chuông reo vào học cũng vang lên, giáo viên cũng vào lớp. Còn dắt theo một cô gái nhút nhát đang ôm một đống sách với một cái kính to lù lù trên mặt.

- Các em chú ý, lớp chúng ta có học sinh mới. Em giới thiệu đi!

Giáo viên chủ nhiệm vỗ tay dồn sự chú ý, không mặn không nhạt nói. Khác hẳn với hôm đưa Hoàng My vào lớp, quả thật đấy chính là sự khác biệt giữa cô và người khác đó!

- Mình...mình là...là Khả Quỳnh...

Khả Quỳnh lắp bắp từng chữ, lớp A toàn người gia thế nên không kiêng kị gì mà khó chịu với người vừa nhìn thoáng qua đã thấy mùi nghèo như nữ chủ.

Hoàng My nghe tiếng nói thì hơi cúi đầu. Nhìn vào hộp bàn của Lôi Y như muốn nhớ đến mấy phong thư kia. Cậu ta cũng thu toàn bộ hành động của cô vào tầm mắt, mặc dù khó hiểu nhưng không nói gì.

- Được rồi. Em chọn chỗ ngồi cho mình đi!

Giáo viên vẫn giữ một nét mặt lạnh lùng, không để ý đến Khả Quỳnh. Cô ta nhìn quanh rồi thấy kế bên chỗ của hai bạn cuối lớp đang trống.

Hoàng My: "..."

Cô có thể chấp nhận việc nữ chủ nói bàn kế bên đang trống một chỗ, nhưng việc nói bàn của Lôi Y cũng đang trống chỗ là một sự xúc phạm đó biết không.

Khả Quỳnh không biết người đọc suy nghĩ của mình đã chửi cả mười tám đời tổ tông nhà cô ta ra. Cô ta chậm chạp từng bước đến chỗ bàn cuối.

Bỗng một cái chân giơ ra, Khả Quỳnh trực tiếp vấp ngã mà đập mặt xuống đất. Người gạt chân và mấy người xung quanh cũng được một phen cười thầm.

- Mau đứng dậy về chỗ đi. Chúng ta còn bắt đầu tiết học.

Giáo viên hơi nhíu mày rồi nhấc kính. Khả Quỳnh cũng mau chóng ôm đống sách trên nền đất đứng dậy. Bỏ quên mất chiếc kính to bự của mình ở đâu rồi.

Hoàng My đang cúi đầu hận đời thì vô tình thấy chiếc kính của nữ chủ xoay vài vòng hip hop đến chân mình. Mắt cô liền sáng lên mà chui người xuống nhặt kính.

Khả Quỳnh cũng vừa đến, cô ta nhìn sang bàn kia thì thấy một bạn nam mặt đẹp nhưng không có mấy thiện cảm thì mau chóng rụt người mà nhìn sang bàn Lôi Y đang hững hờ nhìn cửa sổ. Cư nhiên Khả Quỳnh lại không chú ý đến thân ảnh nhỏ dưới bàn mà chỉ chú ý đến nét đẹp của cậu.

...