...
- Tiểu thư, mời đi lối này.
Bác Lâm quản gia nhanh chóng đưa cô đến căn phòng mới. Hoàng My càng nhìn càng thấy nghi ngờ chúng sinh, căn phòng này giống y như căn phòng của cô, không khác một mili. Hình như cô thật sự bị hố rồi!
Dù gì thì cũng đã lọt hố, chỉ còn đường tìm cách leo lên thôi. Hoàng My cất bớt đồ trong vali đi rồi lấy đồ đi tắm, mặc đồng phục lâu như vậy cũng rất khó chịu đó.
Tắm xong thì cô mặc một bộ đồ thoải mái, định đi xuống phòng khách tìm đồ ăn vặt thì mới nhớ ra đây không phải nhà mình.
Cô đi xuống lầu, bế con Bạch Cẩu mình mang sang. Lúc xuống đã không thấy Lôi Y nữa, chắc là đã lên phòng rồi. Sau khi bế con chó mình đã nuôi 4 năm ròng lên phòng thì bỗng nhiên Hoàng My nổi hứng làm bài tập, dù gì cũng đang rảnh, không có gì làm.
Cô lôi quyển vở từ trong cặp ra rồi cầm lấy chiếc bút bi, viết thoăn thoắt trên vở. Còn bài khó cuối cùng, cô đang định lên mạng chép cho nhanh thì bỗng hệ thống hiện lên một cái thông báo xàm xí.
- [ Nhiệm vụ phụ tuyến: Nhờ Lôi Y giảng bài tập. Phần thưởng là 20 tích phân. ]
Hoàng My cũng không phản đối, ngoan ngoãn cầm quyển vở với cây bút ra khỏi phòng. Nhưng nghĩ lại, mình giỏi thế mà phải nhờ Lôi Y giảng, có phải là kì lạ quá không?
Cuối cùng Hoàng My cũng bỏ qua chuyện đó mà đi ra khỏi phòng, đi hỏi bác Lâm quản gia về vị trí phòng của Lôi Y. Sau đó cô mới biết phòng anh ngay kế bên phòng mình.
Hoàng My gõ cửa, mãi vẫn không thấy Lôi Y ra mở. Cô cố gắng đứng đợi một lúc rồi gõ tiếp nhưng vẫn không có ai mở cửa.
- Lôi Y ca ca, anh không có trong phòng sao?
- Sao em lại sang đây?
Cánh cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Lôi Y chỉ quấn một chiếc khăn tắm, để lộ ra cơ bụng rắn chắc của thanh niên 18. Hoàng My đã lấy quyển vở che mặt từ lúc nào, cô mới không phải là sắc nữ đâu.
Lôi Y nhìn quyển vở đang che mặt cô gái nhỏ với dòng tên Minh Hoàng My ngay ngắn kia. Cảm thấy buồn cười, cái này là muốn sang hỏi bài đi? Thật sự thì có chút đáng yêu.
- Em muốn nhờ anh giảng bài.
Hoàng My hạ quyển vở xuống một chút, để lộ ra con ngươi đỏ rực có chút dao động. Lôi Y cười, xoa đầu cô một cái rồi quay vào.
- Ngồi yên trong phòng đợi đợi anh một chút.
Nói xong, Lôi Y quay lại phòng tắm. Tiếng nước xối xả vang lên trong không gian tĩnh lặng. Hoàng My ngoan ngoãn ngồi trên giường, chợt tầm mắt cô chú ý đến tách cà phê trên tủ đầu giường, nhưng ánh sáng mờ mờ ảo ảo và mùi hương thoải mái của căn phòng khiến cho cô có chút buồn ngủ mà dời tầm mắt.
Lát sau, Lôi Y ra khỏi phòng với bộ quần áo đơn giản trên người. Mắt thấy Hoàng My đang nằm trên giường mơ màng, không nhịn được mà cười nhẹ.
Mắt anh đảo qua quyển vở và chiếc điện thoại kế bên cô, chân bước đến bên cạnh giường. Ngồi xuống giường và nghiêng đầu nhìn Hoàng My, cầm lấy cốc cà phê trên tủ đầu giường nhấp một ngụm...
Hoàng My trong cơn mơ màng thoang thoảng mùi hoa oải hương chỉ biết chỗ đệm kế bên mình đã lún xuống, nhưng căn bản cô vẫn là không muốn tỉnh.
Lôi Y cầm chiếc điện thoại của Hoàng My lên, chiếc điện thoại sáng lên lộ ra hình của một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng óng đang xách chiếc váy cưới trắng tinh.
Anh nhướng mày, mở màn hình chính. Hình ảnh một đôi uyên ương có nhan sắc thập phần tuyệt mỹ hiện ra cùng với các ứng dụng. Không biết là đang nghĩ gì, Lôi Y chỉ cười một cái rồi tắt điện thoại của Hoàng My đi. Trả lại chỗ cũ.
Đến khi Hoàng My tỉnh dậy, cũng không còn nhớ đến cái mùi oải hương kia nữa. Chiếc chăn ngập mùi nam tính của Lôi Y đã khiến cô nhớ ra mình vẫn còn trong phòng anh.
- Em tỉnh rồi sao?
Lôi Y ngồi kế bàn học, lật quyển sách trên tay, mái tóc ẩm ướt rũ xuống tăng thêm phần mị hoặc. Hoàng My ngồi dậy thì vừa vặn thấy được góc nghiêng thần thánh của anh.
- Em ngủ bao lâu rồi?
- Hai tiếng rồi. Vừa vặn giờ ăn tối, mau đi thôi!
Hoàng My vuốt lại tóc, nhìn điện thoại của mình. Lôi Y gập quyển sách lại rồi đặt lên bàn, đứng dậy rồi đợi cô cùng ra khỏi phòng.
Người hầu đã chuẩn bị đồ ăn sẵn ở trên bàn, thấy Hoàng My và Lôi Y xuống lầu thì cũng tự biết điều mà theo quy củ lui ra sau.
Hoàng My và Lôi Y ngồi đối diện trên bàn ăn, hai người tự biết xử lý bữa ăn của mình mà không nói một lời nào.
Ăn xong thì hai người lên phòng học bài. Dù gì cũng mang danh nam chủ, nữ chính(ở đây là chỉ Hoàng My), cô và Lôi Y đương nhiên biết bài khó kia làm thế nào. Anh cũng tranh thủ cùng Hoàng My làm bài, hai người rất nhanh liền hoàn thành tất cả bài tập.
- Em về phòng!
Hoàng My dọn sách bút rồi tung tăng đi về phòng của mình. Lôi Y cũng gật đầu rồi ngồi lên giường, nằm xuống nơi cô vừa nằm, cảm giác thoái mái đến khó tả.
Sáng hôm sau, Lôi Y lại chở Hoàng My trên con xe đạp chưa phai màu. Từng ánh nắng chiếu xuống, đợt gió nhẹ thổi qua, làm nổi bật đôi nam nữ thiếu niên đang tiêu diêu trên con đường lớn.
Hoàng My và Lôi Y vào lớp, từ khi lớn hơn và tin đồn không phải anh em thật của hai người lan rộng, thì hai người cũng ít khi nắm tay hơn. Giờ cũng chỉ sóng bước đi cùng nhau như một đôi trên tình bạn dưới tình yêu.
- Em nào là Minh Hoàng My?
Những người có mặt ở lớp đồng lòng nhìn về chiếc bàn cuối phía xa xa. Lôi Y cũng bị tiếng nói làm cho chú ý. Dù thế nhưng nhân vật chính bị gọi lại không để ý tí nào.
Giáo viên lạ đứng ngoài cửa lớp gọi Hoàng My. Cô buông quyển sách xuống, bảo Lôi Y đi mua bánh cho mình rồi mới ra cửa lớp nói chuyện với giáo viên.
- Em là Minh Hoàng My?
- Là em.
Hoàng My gật đầu. Vị giáo viên kia nhìn vào thẻ học sinh đeo trên cổ của cô. Hoàng My có vẻ lạnh lùng khiến cho giáo viên lúng túng, không biết nên bắt đầu từ đầu.
- Có chuyện gì không ạ?
- À...ừm, nhà trường thấy em có tư chất thiên phú nên quyết định sẽ đầu tư cho em đi du học. Em...em nghĩ thế nào?
Giáo viên có chút ngại ngùng, là giáo viên nhưng lại phải hỏi ý kiến của một học sinh. Không ngại cũng lạ.
- Em sẽ suy nghĩ sau.
- Được...Thời gian đến khi tốt nghiệp cấp 3 còn dài. Em cứ suy nghĩ đi rồi nói cho cô biết nhé!
Sau khi đoạn hội thoại giữa cô với vị giáo viên kia kết thúc thì vị giáo viên liền rời đi, Hoàng My cũng quay lại chỗ ngồi. Cô hơi suy tư về chuyện có nên nói với Lôi Y hay không? Và có nên đi du học như nguyên tác hay không?
- Hoàng My...
Khả Quỳnh đứng trước bàn của cô bé cùng lớp kia, cứ quay trái quay phải, ấp a ấp úng như chuẩn bị buôn hàng cấm không bằng.
...