...
Sưu.
Trong nháy mắt ngắn ngủi thân ảnh Lục Lâm Thiên đã lặng lẽ xuất hiện trước quyền ấn của Lý Tương, khuôn mặt vui vẻ nói:
- Ngươi thua rồi.
Dứt lời, ngón tay Lục Lâm Thiên khẽ gảy nhẹ, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào quyền ấn của Lý Tương, một đám quang mang bỗng nhiên bắn ra.
Sưu Sưu.
Tiếng xé gió vang vọng, dưới vô số ánh mắt bốn phía nhìn vào, thân hình vạm vỡ của Lý Tương giống như diều dứt dây, phá vỡ không gian bắn thẳng xuống đất. Mũi chân tạo thành hai rãnh nhỏ giống như dòng suối nhỏ trên mặt đất, đá vụn cùng với kình khí bắn ra, lúc này thân hình mới đứng vững được.
Thân hình vạm vỡ của Lý Tương ổn định, dường như cũng không có bị thương, thế nhưng ánh mắt khi nhìn về phía đạo thân ảnh mặc áo bào xanh xa xa, ánh mắt lúc này đã kinh hãi, mãi một lúc lâu còn chưa hoàn hồn.
- Thật mạnh.
Cơ hồ tất cả mọi người chung quanh rung động thật sâu, đệ nhất nhân trong đám người trẻ tuổi của Lý gia, Tuyên Cổ cảnh trung giai đỉnh phong, Tuyên Cổ cảnh cao giai đỉnh phong bên ngoài gặp phải Lý Tương sợ rằng cũng không chiếm được một chút tiện nghi nào, không ngờ lại thua trong một chiêu. Lại bị một đầu ngón tay của Lục Lâm Thiên làm cho bắn ngược ra ngoài. Cảnh tượng rung động bực này khiến cho mọi người khó có thể tin được.
- Ài...
Trong đám người, một lão giả mặc áo bào màu nâu khẽ cười khổ, thở dài một hơi rồi nói với Lý Tương:
- Lý Tương, ngươi không phải là đối thủ, lui ra đi.
- Lục Lâm Thiên, ta thua.
Khẽ lắc đầu, Lý Tương nhìn Lục Lâm Thiên rồi lui xuống. Tuy rằng vừa rồi hắn còn lạnh nhạt như vậy, thế nhưng lúc này lại hiểu rõ, hắn không thể nào là đối thủ của Lục Lâm Thiên, nếu không phải Lục Lâm Thiên hạ thủ lưu tình, một chiêu vừa rồi hắn sẽ thua vô cùng khó coi.
Lý Tương thật không ngờ, Lục Lâm Thiên này không ngờ lại cường hãn tới tình trạng như vậy, dễ dàng có thể đánh bại mình, chuyện này khiến cho hắn khó mà tin được.
- Đa tạ.
Lục Lâm Thiên gật đầu với Lý Tương, lập tức nhìn lão giả mặc áo bào màu nâu, vừa rồi hắn cũng đã biết qua tên tuổi người này. Người này gọi là Lý Hậu Minh trưởng lão của Lý gia, từ khí tức trên người Lục Lâm Thiên có thể nhìn ra, thực lực người này cũng không dưới Lôi Quang trưởng lão, Đường Ám trưởng lão, Băng Cổ trưởng lão.
Lục Lâm Thiên quay đầu nhìn lão giả mặc áo bào màu nâu kia, nói:
- Lý trưởng lão, hiện tại ta có thể đi vào trong bí cảnh Lý gia không?
- Đương nhiên, ta sẽ mang ngươi vào.
Lý trưởng lão gật đầu cảm thán, lập tức mỉm cười, thái độ cực kỳ thân mật.
Thời gian giống như cát chảy, lặng lẽ trôi qua, lần nữa lại trôi qua ba năm.
Sau ba năm, bên ngoài bí cảnh Lý gia bị xé rách tạo thành vết nứt không gian. Một đạo thân ảnh màu xanh lướt đi, khóe miệng nở nụ cười lui vẻ, sau đó lập tức biến mất trong không gian của Lý gia.
Ba ngày sau, trong không gian của Hỏa gia.
- Lâm Thiên lão đệ, lúc trước trong Vô Sắc trung thiên thế giới, tiểu tử Hỏa Minh kia không biết nặng nhẹ, cũng bị người khác giật dây, sau đó ta đã nghiêm trị hắn, mong Lâm Thiên huynh đệ đừng trách.
Một lão giả mặt mày hồng hào có chút áy náy nói với Lục Lâm Thiên, khí tức tu vi của người này Lục Lâm Thiên có thể dò xét ra, không dưới Lý Hậu Minh, đám người Băng Cổ.
- Hỏa Khánh trưởng lão khách khí rồi, chuyện đã qua rồi.
Lục Lâm Thiên cũng không có canh cánh trong lòng chuyện này, chuyện Hỏa Minh và Lục Du Thược từ lâu Lục Lâm Thiên đã nghe nói qua. Hỏa Minh của Hỏa gia cũng bị người khác giật dây, sau đó cũng không có tham dự vào Diệt Linh minh, cho nên việc này cũng không cần phải truy cứu.
- Ha ha, nhưng mà dựa vào trong quy củ, Lâm Thiên lão đệ muốn đi vào bí cảnh Hỏa gia ta mà nói, phải luận bàn với nha đầu Hỏa Vũ kia một chút mới được.
Hỏa Khánh trưởng lão cười nói.
Lục Lâm Thiên gật gật đầu, mở miệng cười, lạnh nhạt nói:
- Đương nhiên.
Một lát sau, trong quần phong bao la đỏ thẫm, cơ hồ tất cả các loại cây cối, thực vật trong không gian này đều có màu đỏ thẫm, kỳ lạ vô cùng. Đều là vật thuộc tính Hỏa kỳ lạ, trên không ít cây cỏ còn có hỏa diễm giống như thực chất nhảy múa, cực kỳ huyền ảo.
Vô số người Hỏa gia xuất hiện trong quần phong, con mắt nhìn chăm chú vào một nam tử mặc áo bào xanh cùng với một nữ tử mặc váy dài đang đứng ở trên một hạp cốc phía xa.
Trên một mặt đá màu đỏ, một nữ tử mặc váy dài màu đỏ thêu hoa văn tinh xảo, dung nhan thanh tú, ánh mắt lại có chút xảo trá, mắt nhìn Lục Lâm Thiên, chu miệng, có chút không phục nói:
- Lục Lâm Thiên, nghe nói Lý Tượng ở trước mặt ngươi cũng không chịu nổi một chiêu sao?
Lục Lâm Thiên đánh giá nữ tử trước mắt, người này bài danh thứ tám trên Thiên bảng, Hỏa Vũ của Hỏa gia, hắn cười nói:
- Vận khí mà thôi.
Hỏa Vũ chu miệng, đôi mắt xinh đẹp khẽ đảo, âm thanh thanh thúy vang vọng, nói:
- Thật sao, ta biết rõ ngươi mạnh hơn ta, đám người Băng Nhu, Lôi Tiểu Thiên, Đường Dần đều bại trong tay ngươi. Bất quá ta muốn biết rốt cuộc ngươi có phải khủng bố như trong lời đồn hay không.
- Ra tay thử xem sẽ biết.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, lạnh nhạt chắp tay đứng.
- Hừ, ngươi xem thường ta đúng không? Ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.
Hỏa Vũ nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Lục Lâm Thiên, rõ ràng không để nàng vào trong lòng. Nàng khẽ kêu một tiếng, thủ ấn lập tức biến hóa, trong không gian chung quanh đột nhiên có hỏa diễm giống như thực chất tràn ra rồi lơ lửng trên không trung. Váy dài trên người được hảo diễm quấn quanh, ống tay áo run lên, một thanh linh khí giống như kiếm mà không phải là kiếm, là thương mà không phải là thương xuất hiện trong tay nàng. Nhiệt độ trên không trung nhanh chóng kéo lên.
- Cẩn thận Cổ Viêm Hỏa thương của ta.
Linh khí trong tay, Hỏa Vũ yêu kiều quát lên một tiếng, âm thanh vừa dứt, Cổ Viêm Hỏa thương trong tay bắn ra, trong sát na hóa thành một cơn sóng lửa khổng lồ chừng mấy trăm trượng, nhiệt độ khủng bố khiến cho vô số cây cối màu đỏ trong không gian chung quanh bắt đầu co rút lại.
Xoẹt.
Sóng lửa mang theo khí tức cổ xưa, giống như sóng to gió lớn lan tràn về phía Lục Lâm Thiên.
Ánh mắt đám người Hỏa gia chung quanh lập tức nhìn về phía Lục Lâm Thiên. Thực lực của Hỏa Vũ người Hỏa gia biết rõ, so với Lý Tương kia cũng mạnh hơn không ít.
- So với Lý Tương ba năm trước đây còn mạnh hơn.
Lục Lâm Thiên cười nhạt một tiếng, âm thanh vừa dứt, sóng lửa cuồn cuộn ngập trời kéo tới trước mặt hắn lập tức ngừng lại.
Lập tức xảy ra một màn quỷ dị, trước mắt bao người, Lục Lâm Thiên vẫn đứng chắp tay, mồm khẽ hút một cái, sóng lửa cuồn cuộn, có chút cổ xưa khổng lồ, ước chừng mấy trăm trượng kia giống như cá voi hút nước, bỗng nhiên bị Lục Lâm Thiên nuốt vào trong bụng.
Xoẹt.
Sóng lửa khổng lồ tiêu tán, Cổ Viêm Hỏa thương giống kiếm mà không phải là kiếm, là thương mà không phải là thương lơ lửng trước người Lục Lâm Thiên.
Sưu.
Tay phải Lục Lâm Thiên lập tức hành động, khuôn mặt vẫn mỉm cười, tay phải đột nhiên nắm chặt Cổ Viêm Hỏa Thương kia, không gian bỗng nhiên bạo liệt.
...