...
Mấy năm qua đây là lần thứ hai Dạ Vị Ương gặp lão tổ. Trước kia khi Dạ Vị Ương gặp lão tổ chỉ đứng trong đình viện nhìn từ xa một lần, lúc đó cốc chủ đời trước truyền vị lại cho nàng mới được đến. Dạ Vị Ương chưa từng gặp lão tổ ở khoảng cách gần.
Dạ Vị Ương ổn định tinh thần, trang trọng tiến vào đình viện. Lục Lâm Thiên chờ bên ngoài đình viện, trong đầu từ lúc đi tới đây đã suy tư làm sao xin Nghịch Mệnh Hồn Quả. Tuy biết quan hệ của sư phụ và sư bá nhưng báu vật nghịch thiên thế này không biết sư bá có cho sư phụ không. Lục Lâm Thiên không nắm chắc, dù sao đây không phải vật tầm thường.
Chuyến đi Thánh Linh cốc lần này Lục Lâm Thiên không ngờ sẽ có biến đổi, sự việc như vậy xuất hiện. Báu vật Thánh Linh cốc xuất thế lại là Nghịch Mệnh Hồn Quả mà Lục Lâm Thiên luôn vất vả tìm kiếm, hắn không ngờ trong Thánh Linh cốc có đế giả trong truyền thuyết, lật tay là mây, trở tay là mưa, giơ tay nhấc câh n6e lực lượng hủy diệt.
Khiến Lục Lâm Thiên vừa mừng vừa sợ là đế giả là sư bá ruột của hắn. Ám U Lão Quỷ Linh Vũ giới đã đến đẳng cấp chuẩn đế khiến Lục Lâm Thiên bất ngờ, nhưng bị sư bá một chiêu đập chết, hắn chỉ biết cười khổ. Cường giả chuẩn đế, đó là cường giả thoát khỏi đẳng cấp tôn giai, xem như cường giả mạnh nhất trừ đế giả ra trên đại lục này. E rằng chính Ám U Lão Quỷ cũng không ngờ mình có kết cuộc như vậy.
Trong khi Lục Lâm Thiên đang suy tư thì Dạ Vị Ương đã ra đình viện, đứng cạnh hắn:
- Lục minh chủ, lão tổ cho mời.
Không hiểu sao mặt Dạ Vị Ương ửng hồng.
- Ừm!
Lục Lâm Thiên sửa sang quần áo bước vào trong đình viện.
Trong đình viện, một cái viện nhỏ, Lục Lâm Thiên thấy Hắc Vũ thúc dứng cạnh Thánh Linh lão tổ. Thánh Linh lão tổ sửa sang mấy bồn hoa, cực kỳ tỉ mỉ cắt tỉa lá khô.
Lục Lâm Thiên hành lễ:
- Kính chào lão tổ!
Chào xong Lục Lâm Thiên cung kính đáng sang bên.
Thánh Linh lão tổ không ngẩng đầu, tiếp tục sửa sang chậu kiểng:
- Lâm Thiên, ta nghe Hắc Vũ thúc của ngươi nói thể linh hồn của sư phụ ngươi cần Nghịch Mệnh Hồn Quả mới phục hồi lại được?
Lục Lâm Thiên hành lễ:
- Đúng vậy! Cho nên đệ tử khẩn cầu sư bá ban Nghịch Mệnh Hồn Quả cho đệ tử!
Thánh Linh lão tổ chậm rãi đứng dậy, vịn eo cười nhìn Lục Lâm Thiên:
- Ngươi thật dám nói, ngươi có biết Nghịch Mệnh Hồn Quả là báu vật gì không? Có nó thì dù là lão thân cũng tương đương được hai mạng sống, sao có thể nói đưa liền cho người ngay?
Lục Lâm Thiên nói:
- Xin sư bá nghĩ tình sư phụ mà bỏ thứ yêu thích. Sư bá có bất cứ yêu cầu gì thì đệ tử đều đồng ý, dù sư bá muốn thần khí thì đệ tử cũng làm được!
Thánh Linh lão tổ nhìn Lục Lâm Thiên, mắt lóe tia sáng, duỗi hai tay ngước nhìn trời:
- Tiểu tử nhà ngươi nỡ bỏ được, vì sư phụ mà chịu bỏ cả thần khí. Nhưng ta không hứng thú với thần khí, quan hệ với sư phụ ngươi thì... Ngươi không nhắc còn đỡ, ngươi nhắc làm ta khó chịu. Ngày xưa sư phụ của ngươi và ta có nhiều ân oán còn chưa tính, muốn ta cứu hắn? Miễn đi, các ngươi trở về đi.
Mắt Hắc Vũ hấp háy:
- Đại tiểu thư, chủ nhân...
Thánh Linh lão tổ ngắt lời:
- Hắc Vũ, lần này gặp được ngươi trong lòng ta rất vui vẻ những những lời khác thì đừng nói nữa. Có một số việc ngươi rõ ràng nhất, ngày xưa ta nói rồi, ta không quan tâm chuyện của hắn nữa, ta và hắn sau này còn quan hệ gì. Ngươi hiểu rõ tính tình của ta nhất, nói nhiều vô ích.
Thánh Linh lão tổ nói xong nhìn Lục Lâm Thiên:
- Lâm Thiên, lần này ngươi giúp đỡ Thánh Linh cốc xem như ta nợ ngươi nhân tình.
Lục Lâm Thiên nói:
- Chuyện Thánh Linh cốc là việc đệ tử nên làm, huống chi đệ tử không ra tay thì Thánh Linh cốc cũng không bị gì.
Trong Thánh Linh cốc có sư bá đáng sợ như thế thì sao có vấn đề được?
Thánh Linh lão tổ nói:
- Khỏi nói ngọt, ta thấy ngươi cũng không thiếu gì, thần khí, linh kỹ, vũ kỹ đều có. Ngươi cầm thứ này đi, một vì đa tạ ngươi trợ giúp Thánh Linh cốc, hai vì xem như ta làm sư bá tặng ngươi quà gặp mặt.
Thánh Linh lão tổ ném luồng sáng bay tới trước mặt Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên kết thủ ấn thu luồng sáng vào tay, thấy là một khối ngọc giản. Trong ngọc giản có thứ gì đang nhảy, tạo cảm giác nguy hiểm.
Thánh Linh lão tổ nói:
- Theo ta biết thì ngươi có nhiều kẻ thù, trên người của ngươi không thiếu gì, nên ta cố ý chế tạo một khối ngọc giản hộ thân cho ngươi. Bên trong phong ấn một công kích linh hồn của ta, đánh bất ngờ có thể gϊếŧ chuẩn đế bình thường, dù là chuẩn đế bất phàm cũng có thể tổn hại nặng linh hồn. Nếu đến lúc gặp khó khăn ngươi hãy tận dụng nó.
Tim Lục Lâm Thiên ngừng đập, ngọc giản đủ để gϊếŧ chuẩn đế, đây tuyệt đối là báu vật!
Lục Lâm Thiên hành lễ lớn:
- Đa tạ sư bá tặng cho!
Lúc trước sư thúc Cùng Kỳ Tôn Giả tặng cho Lục Lâm Thiên ba viên Liệt Diễm Phần Tôn Đạn khi dùng mang lại hiệu quả to lớn, ngọc giản này ngang ngửa thứ ngũ sư thúc tặng cho nhưng không biết mạnh đến mức nào. Có thứ này thì Lục Lâm Thiên không sợ chuẩn đế, hiện tại hắn đang thiếu bùa hộ mệnh.
Thánh Linh lão tổ nói:
- Được rồi, nếu các ngươi thích Lục gia thì hãy ở lại lâu một thời gian cũng được. Lão thân hơi mệt, các ngươi lui xuống trước đi!
- Sư bá...
Tuy được bùa hộ mệnh nhưng chưa lấy được Nghịch Mệnh Hồn Quả sao Lục Lâm Thiên có thể rời đi? Hiện tại sư phụ chỉ còn thiếu Nghịch Mệnh Hồn Quả.
Hắc Vũ ngăn Lục Lâm Thiên lại, ra hiệu kêu hắn đi:
- Thiếu chủ, chúng ta đi đi.
Ban đêm, trăng treo trên cao. Màn đêm bao phủ khung trời, ánh trăng chiếu không quá tối tăm.
Trong một gian phòng đình viện, Hắc Vũ thúc và Lục Lâm Thiên ở trong phòng, biểu tình trầm trọng.
Lục Lâm Thiên lấy lại tinh thần, mắt hấp háy:
- Hắc Vũ thúc ý là ngày xưa Thánh Linh sư bá và sư phụ có hôn ước, trước ngày thành thân sư phụ trốn?
Mới rồi Lục Lâm Thiên nghe Hắc Vũ thúc kể chuyện xong hắn trợn mắt há hốc mồm, không ngờ sư phụ và sư bá có chuyện như thế. Bỏ trốn trước ngày thành hôn, hèn gì sư bá không cho Nghịch Mệnh Hồn Quả.
- Lúc trước chủ nhân có nguyên nhân riêng.
Hắc Vũ cười khổ nói:
- Khi ấy tình cảm của chủ nhân và đại tiểu thư rất tốt, nhưng chủ nhân còn trẻ tuổi, một lòng chỉ nghĩ đến tu luyện và mạo hiểm. Đêm trước ngày thành thân chủ nhân đột nhiên nhận được tin là có một mật cảnh mở ra. Đại tiểu thư không chịu cho chủ nhân đi, hôm sau là tới ngày thành thân, họ hàng bằng hữu đến rất nhiều.
- Kết quả là... Sư phụ lén đi?
Lục Lâm Thiên khỏi nghĩ cũng biết với tính cách của sư phụ chắc chắn là lén trốn đi.
Hắc Vũ nói:
- Đúng vậy! Chủ nhân sợ đại tiểu thư ngăn cản nên lén đi, kết quả mấy tháng trở về biết đại tiểu thư tức giận bỏ đi, tuyên bố cắt đứt quan hệ với chủ nhân.
Hắc Vũ hiểu rõ nhất chuyện năm xưa.
Lục Lâm Thiên tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ sư phụ không đi tìm sư bá sao?
- Tìm, dĩ nhiên có tìm.
...