...
Nghe vậy ánh mắt Kim Xà Tôn giả không nhịn được run rẩy. Không ngờ Đế Đạo minh lại ra tay đối phó với Đông Hải trước. Kim Xà môn của hắn lại ở trên Đông Hải a. Trong lòng Kim Xà Tôn giả lập tức cảm thấy lạnh lẽo, may mắn mà hắn tới Phi Linh môn trước.
- Vâng, thuộc hạ cáo lui.
Kim Xà Tôn giả gật đầu muốn cáo lui.
- Kim Xà Tôn giả.
Dường như Lục Lâm Thiên còn có lời muốn nói, Kim Xà Tôn giả lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
Lục Lâm Thiên nói:
- Kim Xà Tôn giả ta rất tán thưởng ngươi.
- Đa tạ chưởng môn.
Ánh mắt Kim Xà Tôn giả chớp động, ý bảo hai người bên cạnh rồi ba người lập tức thả người rời đi. Đến Phi Linh môn ngay cả cửa cũng không dám đi vào.
Lục Lâm Thiên nhìn phương hướng Kim Xà Tôn giả biến mất, khóe miệng nở nụ cười. Thân ảnh lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
- Bảy người này hẳn cũng là siêu cấp cường giả. Cũng đã đầu hàng, vì sao chưởng môn còn gϊếŧ?
Nhìn chưởng môn rời đi, mọi người còn chưa phục hồi tinh thần, Hoàng Phủ Kỳ Tùng nói nhỏ.
- Bảy người kia đều là người nhu nhược, chưởng môn há có thể thu đám người này? Huống chi gϊếŧ mấy người này thì ba sơn môn Linh Kiếm môn kia sẽ là của Phi Linh môn ta.
Diệp Phi nhìn Hoàng Phủ Kỳ Tùng rồi nói.
- Thì ra là thế.
Hoàng Phủ Kỳ Tùng dường như đã hiểu được dụng ý của chưởng môn.
Diệp Mỹ nở nụ cười nói với Hoàng Phủ Kỳ Tùng:
- Hoàng Phủ đường chủ, chưởng môn làm vậy là gϊếŧ gà dọa khỉ. Tuy rằng bảy người này mạnh, thế nhưng Kim Xà Tôn giả kia mạnh nhất. Mặc dù đầu hàng, thế nhưng chưởng môn vẫn gϊếŧ gà dọa khỉ, dùng chút sức. Về sau Kim Xà Tôn giả kia sẽ không còn tư tâm kháng cự nữa.
- Đạo dùng người của chưởng môn hiện tại càng ngày càng lợi hại.
Hoàng Phủ Kỳ Tùng kinh ngạc, hắn thật không ngờ bên trong lại ẩn chứa nhiều chuyện như vậy.
Hai người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh mỉm cười. Sau đó cũng rời khỏi đây.
Một lát sau, trên hậu sơn Phi Linh môn, Thiên Sí Tuyết Sư xoay quanh tầng trời thấp, hóa thành một đạo lưu quang màu trắng biến mất tại chỗ.
- Diệp Phi, Diệp Mỹ. Dùng danh nghĩa chưởng môn phát ra tin tức cho tất cả các sơn môn lớn trong Đế Đạo minh. Chuẩn bị tiến quân vào Đông Hải.
Nhìn Thiên Sí Tuyết Sư biến mất trên không trung, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói với Diệp Mỹ và Diệp Phi.
- Vâng.
Thân ảnh xinh đẹp của hai tỷ muội Diệp Mỹ, Diệp Phi lui ra. Một lát sau, từng đạo tin tức từ trong Ám đường truyền ra. Mang đến trong tay tất cả các sơn môn lớn trong Đế Đạo minh.
Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, lúc này có mấy đạo thân ảnh đang đứng. Chính là đám người Độc Cô Cảnh Văn, Bắc Cung Vô Song, Hổ Y, còn có Lục Lâm Thiên và Tiểu Long cùng với hơn mười người của Thanh Long Hoàng tộc.
Lần này đi tới Thanh Long Hoàng tộc luyện chế đan dược, Lục Lâm Thiên cũng chỉ mang theo Độc Cô Cảnh Văn, Bắc Cung Vô Song mà thôi. Đám người Bạch Linh, Vân Hồng Lăng cùng với Lam Linh thậm chí là Lục Kinh Vân muốn đi theo, thế nhưng chỉ tiếc Vân Hồng Lăng cũng có ý định trở về Vân Dương Tông một chuyến. Lam Linh thì ở lại Phi Linh môn đón người Lam gia. Người Lam gia hiện tại còn đang ở dọc đường cũng sắp tới Cổ Vực. Gia nghiệp của Lam gia lớn, hành trình cũng không ngắn.
Về phần tiểu tử Lục Kinh Vân, tiểu tử này tuổi còn quá nhỏ, lại ham chơi, Lục Lâm Thiên cũng không muốn cho nó ra ngoài quá sớm. Vẫn nên ở trong Phi Linh môn tu luyện thì tốt hơn. Kỳ thật quan trọng nhất là Lục Lâm Thiên lo lắng khi dẫn nó ra ngoài.
- Kim Xà Tôn giả này quả thực là nhân vật cầm được cũng buông được.
Độc Cô Cảnh Văn nói, lúc này trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, ba người Độc Cô Cảnh Văn, Bắc Cung Vô Song, Bạch Linh đứng, quả thực chính là cảnh tượng xinh đẹp.
- Kim Xà Tôn giả cũng là lão hồ ly, thế nhưng cũng có vài phần khí độ và ngạo khí. Nếu như thật tâm, cũng chính là một nhân vật đắc lực.
Lục Lâm Thiên nói, đối với Kim Xà Tôn giả kia dường như hắn có vài phần yêu thích.
- Lão đại, huynh coi trọng Kim Xà Tôn giả kia như vậy sợ rằng là do lão gia hỏa kia tốt xấu cũng là Linh Tôn cửu trọng hậu kỳ a. Một chức Đà chủ có phải hơi nhỏ một chút hay không?
Trong lòng Tiểu Long có chút khó hiểu.
- Ha ha.
Lục Lâm Thiên mỉm cười mà không nói.
- Lão đại, huynh cười cái gì?
Tiểu Long càng tò mò, Tiểu Long tuy rằng thông minh thế nhưng cũng không biết cái gọi là phương pháp thu người, cho nên thực sự không hiểu.
Độc Cô Cảnh Văn mỉm cười, nhìn Tiểu Long nói:
- Tiểu Long, Lâm Thiên làm vậy hẳn là có hai nguyên nhân.
- Ồ? Ta cũng muốn biết một chút, làm sao nàng lại tự tin như vậy.
Lục Lâm Thiên nhìn Độc Cô Cảnh Văn rồi mỉm cười. Hắn cũng muốn biết có phải Độc Cô Cảnh Văn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn hay không.
Độc Cô Cảnh Văn nhìn qua Lục Lâm Thiên, mỉm cười nói:
- Thứ nhất nha, chàng vừa mới nói, Kim Xà Tôn giả này có vài phần ngạo khí. Vừa rồi chàng không mặn không nhạt, lại gϊếŧ gà dọa khỉ, dụng ý chỉ là muốn làm cho ngạo khí của người này trước mặt chàng mất hết. Ngạo khí giống như là góc cạnh của ngọc vậy. Muốn nắm ngọc trong tay, góc cạnh kia cọ vào sẽ làm cho chúng ta không thoải mái. Chỉ có thể đánh bóng góc cạnh trơn nhẵn thì sau này mới có thể nắm nó trong tay. Ngạo khí cũng như vậy, chỉ có đem ngạo khí của hắn đánh nát thì hắn mới có thể cúi đầu xưng thần trước mặt chàng.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên có chút biến hóa, nhìn Độc Cô Cảnh Văn rồi nói:
- Vậy thì cái thứ hai?
Độc Cô Cảnh Văn nhẹ nhàng cười nói:
- Thứ hai sao? Tục ngữ từng nói, trong đạo dùng người, muốn hữu dụng nhất chung quy chỉ có hai điểm.
- Nàng nói đi.
Lục Lâm Thiên cười nói.
- Ân uy cùng ra.
Độc Cô Cảnh Văn nói.
- Chàng gϊếŧ gà dọa khỉ là uy, còn không có ân, đối với lão hồ ly như Kim Xà Tôn giả này mà nói, cho dù chàng cho hắn chức vị Tôn sứ hộ môn hắn cũng không để ý. Bởi vì đó vốn là thứ hắn nên được, bởi vì thực lực của hắn cũng đủ để đạt được những thứ này. Hắn mang Kim Xà môn tới cũng đủ để đạt được những thứ này.
Lục Lâm Thiên nghe vậy mỉm cười, lúc này đám người Thanh Long Hoàng tộc trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư cũng đang chăm chú nghe Độc Cô Cảnh Văn nói tiếp.
- Cảnh Văn, muội đừng có thừa nước đυ.c thả câu như vậy không? Ta cũng muốn biết liệu muội có thể đoán ra dụng ý thứ hai của Lâm Thiên hay không.
Bắc Cung Vô Song nói.
- Vô Song tỷ, tỷ cứ từ từ nghe muội nói hết.
Độc Cô Cảnh Văn cười cười, nhìn Lục Lâm Thiên nói:
- Kim Xà Tôn giả vốn cho rằng bản thân mình theo lý thường sẽ đạt được những thứ này. Nếu như đạt được thì đương nhiên hắn sẽ không để ý. Mà nếu nghiền nát tất cả thứ mà hắn nghĩ trong đầu, dưới uy áp của Lâm Thiên hắn không thể làm được gì. Cuối cùng lại cho hắn thứ hắn muốn. Như thế trong lòng hắn ngược lại sẽ cảm tạ. Đây chính là dụng ý thứ hai của chàng ấy. Đồng thời cũng muốn nhìn xem Kim Xà Tôn giả này có thể tin được hay không. Có thể nói là một lần hành động có nhiều dụng ý.
...