...
Vân Tiếu Thiên cố ý tiến tới bên cạnh Lục Lâm Thiên, dặn dò:
- Lâm Thiên, Tử Vong Thâm Uyên mở ra, bình thường thì thời gian không cụ thể. Có khi mấy ngày, một tháng, mấy tháng. Không ai biết bao lâu thì Tử Vong Thâm Uyên sẽ đóng cửa, khi đó có lực lượng bài xích đẩy người đến chỗ nào đó tập trung với nhau, nhưng vẫn có nguy hiểm nhất định. Nếu đang trong một số thượng cổ tàn trận, đại trận thì không cách nào đi ra được, cho nên ngươi phải hết sức cẩn thận. Có nhiều chỗ cực kỳ quỷ dị, mọi người cùng một chỗ rồi bỗng nhiên tách rời ra không thấy nhau nữa.
Lục Lâm Thiên gật đầu nói:
- Tiểu tế nhớ kỹ.
Về điều này thì hôm qua sư công Thiên Dương Tôn Giả đã nhắc nhở Lục Lâm Thiên.
Vân Tiếu Thiên nói:
- Ngươi nhớ cẩn thận mọi việc. Gần đây cơ duyên của tiểu tử nhà ngươi rất khá, hy vọng lúc này ngươi sẽ vẫn lấy được cơ duyên lớn.
Advertisement
Vân Tiếu Thiên không quá lo cho Lục Lâm Thiên, vì gã biết thực lực hiện tại của tiểu tử này thì Vân Tiếu Thiên nên lo cho chính bản thân mình còn sự thật hơn.
Dặn dò Lục Lâm Thiên xong Vân Tiếu Thiên lập tức hộ tống đám cường giả Vân Dương tông nhảy người vào con đường vòng xoáy không gian.
Lục Lâm Thiên không nói nhiều:
- Đệ tử Phi Linh môn và Thánh Linh giáo nghe kỹ, báu vật quan trọng nhưng mạng sống của mình mới là ưu tiên nhất, hiểu chưa?
Báu vật và cơ duyên mặc dù rất quan trọng nhưng với Lục Lâm Thiên thì Phi Linh môn, Thánh Linh giáo hiện tại không thiếu báu vật, so sánh thì cường giả Phi Linh môn đến đây mới là trụ cột quan trọng nhất của Phi Linh môn, Thánh Linh giáo, mạnh hơn mấy báu vật gì đó nhiều.
Đệ tử Phi Linh môn, Thánh Linh giáo gật đầu nói:
- Chúng ta tuân mệnh.
Cường giả Phi Linh môn không phải sau này mới tham gia vào Phi Linh môn. Ví dụ Thiên Thủ Quỷ Tôn, Đông Vô Mệnh, Thanh Linh Tôn Giả, Hỏa Sí Tôn Giả vốn không liên quan gì với Thánh Linh giáo, nhưng hiện tại mọi người không rõ ràng là Phi Linh môn, Thánh Linh giáo là hai sơn môn độc lập nhưng lại tương đương là một. Cho nên cường giả Phi Linh môn và Thánh Linh giáo ở chung rất thân nhau.
Lục Lâm Thiên quay người lại thấy Thúc Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, mở miệng nói:
- Đông lão, tiến vào Tử Vong Thâm Uyên hãy cẩn thận với mọi ngườilạ xung quanh.
Đông Vô Mệnh nhìn Lục Lâm Thiên, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, trước kia ta toàn là lưu lạc mộtmình, đãtrải quan nhiều chuyện, sẽ không qua bấtcẩn đâu.
Đông Vô Mệnh thầm cảm thán, không lâu trước kia thanh niên áo xanh còn cần nhờ lão bảo vệ một chút, giờ này ngày này thanh niên mặc áo xanh đã đến trình độ tự bảo vệ mình. Đông Vô Mệnh mắt thấy Phi Linh môn từng bước một phát triển đến bây giờ, lão nắm rõ nhất từng biến đổi.
Giờ phút này, trong lòng Đông Vô Mệnh tràn ngập vui mừng và thỏa mãn. Ngày xưa lão đã không nhìn lầm người, nếu không làm gì có được ngày hôm nay? Lúc trước Thôi Hồn Độc Suất ở Cổ vực tuy cũng nổi tiếng dữdội nhưng trong mắt cường giả thật sự thì Đông Vô Mệnh tự hiểu mình chỉ là con ếch dưới đáy giếng. Đông Vô Mệnh càng không thể sánh bằng cường giả tam tông tứ môn, nhất tông một môn một giáo một trang, bốn các bốn đảo.
Trong mắt cường giả thật sự của các đại môn đại phái thì Thôi Hồn Độc Suất như lão trong g giả dng giả so sánh với.ng. 1y càng không dám thảo luận taam tôgn tứ môn, ột chút, giừo giả đến đâ ên ngươi pahỉ lúc tr không đáng giá nhắc tới. Bây giờ Đông Vô Mệnh biết rõ tuy bản thân chỉ có thực lực tu vi Linh Vương nhưng toàn bộ Cổ vực, thậm chí trên đại lục thì danh tiếng của lão so với trước kia thật sự là cách biệt một trời.
Hiện tại toàn bộ đại lục có mấy người không biết Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh? Dù ở chung với các cường giả Tôn cấp của những đại môn đại phái thì đối phương đối xử lễ độ, không dám qua loa. Lý do rất đơn giản, vì địa vị của Đông Vô Mệnh trong Phi Linh môn. Địa vị này là thanh niên áo xanh tôn xưng Đông Vô Mệnh, hắn luôn kính trọng lão.
- Chúng ta cũng vào đi thôi.
Các đại sơn môn bắt đầu vào con đường vòng xoáy không gian, Lục Lâm Thiên nheo mắt, ánh sáng bạc lóe lên dưới chân, bay vào con đường vòng xoáy không gian.
Dương Quá nói:
- Tam muội, hãy cẩn thận chút!
Dương Quá nhảy vọt lên, chân khí dao động, gã nhanh như tia chớp lao vào vòng xoáy không gian.
Vù vù vù!
Đám cường giả Phi Linh môn, Thánh Linh giáo lao nhanh lên trên, linh lực chân khí dâng lên bao vây quanh thân hóa thành từng bóng dáng mơ hồ chui vào vào con đường vòng xoáy không gian.
Lục Lâm Thiên nhảy người một cái đã vào vào con đường vòng xoáy không gian. Xung quanh con đường sóng không gian dao động tựa như vòng xoáy không gian này đã là bên ngoài một chỗ không gian khác.
Mới vừa tiến vào vào con đường vòng xoáy không gian, Lục Lâm Thiên cảm giác lực hút lớn kéo hắn vào trong. Lực hút vô cùng cường đại khiến thân hình hắn không cách nào tự chủ lao vào con đường vòng xoáy không gian.
Lục Lâm Thiên cảm giác sự biến đổi này, chân khí trong người tuôn nhanh ra mới đứng vững được. Lục Lâm Thiên quan sát xung quanh, trước con đường vòng xoáy không gian đập vào mắt là một mảnh không gian chấn động, sóng không gian trắng xóa.
Trong con đường vòng xoáy không gian xen lẫn chấn động năng lượng cuồng bạo, kèm theo khí tức cực mạnh khác lạ. Khí tức này hùng hậu làm Lục Lâm Thiên cảm nhận uy áp cực lớn.
Trước lực hút không gian, giây lát sau Lục Lâm Thiên cảm thấy tình huống lực hút trong không gian này yếu dần, năng lượng chấn động không gian phía trước kịch liệt hơn.
Vù vù vù!
Khi Lục Lâm Thiên nhảy ra khỏi vào con đường vòng xoáy không gian thì phía trước có ánh sáng chói mắt yếu ớt. Trong một giây tầm mắt Lục Lâm Thiên rộng mở hẳn ra, diện tích to lớn đập vào mắt hắn.
Giờ phút này không gian xung quanh đông nghịt người. Từng bóng người đứng im như tượng, ánh mắt kinh sợ không nói nên lời.
Trong một thoáng Lục Lâm Thiên cũng trố mắt nhìn. Đứng lơ lửng giữa không trung, mắt đăm đăm nhìn ra xa. Bên dưới đám mây mù trắng xóa có một mảnh đất chân không bao la vô biên. Hư không và bầu trời hợp làm một thể, toàn bộ không gian chỉ có thể nhìn thấy không trung, không cách nào xem mặt đất được, sâu không thấy đáy.
Lục Lâm Thiên nhìn kỹ toàn bộ không gian, trong tầm mắt xuất hiện một tòa lục địa lơ lửng. Lục địa này toàn bằng đá xanh, hình dạng như mũi khoang, diện tích vài trăm thước. Phía dưới là hình tròn mũi nhọn tựa băng trùy lơ lửng trong không trung.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Chớp mắt ngắn ngủi đập vào mắt Lục Lâm Thiên lại có vài lục địa lơ lửng tương tự. Tựa như một băng trùy đá xanh lơ lửng trong không trung, bên trên trụi lũi lại tỏa sáng chói mắt như đã được mài một lần. Nhưng kiểu mài này rất tự nhiên, là thiên nhiên tự động phong hóa hình thành.
- Mau nhìn kìa!
- Đó là cái gì!
Lục Lâm Thiên đang ngạc nhiên. Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Thiên Địa Nhị Tôn, Kim Lang Tôn Giả, Cùng Kỳ Tôn Giả, Kim Dực Thiên Lang, Thôn Thiên Cùng Kỳ, các cường giả Phi Linh môn, Thánh Linh giáo đều đến bên cạnh Lục Lâm Thiên. Mọi người sợ hãi thán phục. Chỉ thấy giờ phút này không gian đằng trước xuất hiện lục địa hình băng trùy, diện tích không lớn, cỡ ngàn thước, nhỏ chỉ vài thước, xen lẫn nhiều đá to lơ lửng.
Toàn bộ không gian là một dãy kéo dài đến tận cùng chân trời, chi chít lục địa và tảng đá. Trong đó lục địa to lớn nhất có
núi cao vυ"t như trời, hùng vĩ đồ sộ.
...