...
Đông Vô Mệnh nghi ngờ hỏi, hắn thật sự nhìn không ra tiểu tử khờ khạo kia có chỗ nào hơn người, ngoại trừ thành thật một chút cũng chỉ có thân hình rắn chắc mà thôi.
- Vậy thì không nhất định, thiên phú chẳng phải tuyệt đối, Đông lão, ngươi cũng có lúc nhìn lầm người rồi.
Lục Lâm Thiên cười bí hiểm.
Trời chiều, thôn trang, đình viện, hết thảy cực kỳ mộc mạc.
- Lan muội tử, ngươi có ở nhà không?
Một phụ nhân dáng vẻ chân chất đứng ngoài đình viện hô to.
- Mai đại tỷ, vào đi!
Một âm thanh yêu kiều truyền ra.
- Ta biết ngươi đang ở nhà, ta qua thăm ngươi sinh hay chưa, thuận tiện đi mua một ít quần áo, lần trước ta tới đây nhìn thấy ngươi còn chưa chuẩn bị quần áo hài nhi, tới lúc đó tiểu gia hỏa sinh ra phải làm sao bây giờ, ngươi lần đầu tiên làm mẹ, chuyện gì cũng không hiểu!
Phụ nhân đi vào trong đình viện, đình viện không lớn lắm, phụ nhân trực tiếp vào phòng.
- Đa tạ Mai đại tỷ!
Một thân ảnh đang ngồi trong phòng, mặc quần áo đơn giản, nhưng cũng không thể che giấu khí chất cao quý cùng dung nhan tuyệt sắc, mắt phượng ưu sầu, thoạt nhìn chừng ba mươi lăm tuổi, da thịt như tuyết, mái tóc đen bới cao, chính là Mộ Dung Lan Lan.
- Lan muội tử, sao ngươi còn ngồi đây, mau đứng lên đi lại một chút, tới ngày sinh sẽ thoải mái hơn.
Thôn phụ kéo tay Mộ Dung Lan Lan.
Mộ Dung Lan Lan chậm rãi đứng lên, vùng bụng nhô cao, mỉm cười nói:
- Mai đại tỷ, không có chuyện gì!
- Sao lại không có việc gì, ngươi sinh lần đầu tiên, rất đau, ban đầu khi ta sinh đại Đản, đau chết đi sống lại, thật sự đau không muốn sống, đáng tiếc nam nhân bọn hắn không biết cảm giác đau này.
Mai đại tỷ nói xong, thở dài nói:
- Lan muội tử, ngươi cũng mạng khổ, gặp phải kẻ phụ lòng, đã sắp sinh con mà nam nhân kia còn bỏ chạy, kẻ phụ lòng như vậy nên giáo huấn hắn!
- Đều là ta tự chuốc lấy, cho nên không trách bất luận kẻ nào.
Mộ Dung Lan Lan nói.
- Xem ngươi đi, tâm địa thật tốt, tên kia thật sự không ánh mắt, không ngờ lại có thể vứt bỏ thê tử thiên tiên như ngươi, mù mắt chó của hắn!
Mai đại tỷ mắng, trong tay cầm quần áo đưa qua, nói:
- Lan muội tử, ngươi xem đẹp không?
- Thật là xinh đẹp, đa tạ Mai đại tỷ!
Mộ Dung Lan Lan nhìn quần áo, trong mắt lộ mỉm cười.
- Mai đại tỷ, ngươi cầm đi, quần áo nhất định phí không ít tiền!
Mộ Dung Lan Lan đưa qua một số kim tệ cho Mai đại tỷ.
- Muội tử, ngươi đúng là không biết sinh hoạt, quần áo này cần bao nhiêu tiền chứ, lần trước ngươi cho ta đều đủ mua vài mảnh đất, giữ lại tiền cho mẹ con ngươi dùng ngày sau đi.
Mai đại tỷ không chịu cầm lấy.
- Vậy đa tạ Mai đại tỷ!
Mộ Dung Lan Lan nói.
- Có gì mà đa tạ, lần trước nếu không có ngươi, cha của đại Đản nhị Đản đã bị dã thú ăn thịt, mà ngươi cũng gϊếŧ cả mãnh hổ trong núi, người trong thôn còn phải cảm tạ ngươi đấy.
Mai đại tỷ nói.
- Ta cũng phải cảm tạ mọi người mới phải, cho ta một chỗ đặt chân.
Mộ Dung Lan Lan nói, thôn xóm này chân chất mộc mạc, ở lại nơi này nàng cảm giác mình thật sự yên lặng.
- Ngươi có đại bản lĩnh, đi đâu cũng có thể ở lại thôi.
Mai đại tỷ nói:
- Chờ ngươi sinh xong, với bản lĩnh của ngươi có lẽ có thể vào Phi Linh môn tìm việc làm, vào được nơi đó tốt lắm, đều là người có bản lĩnh.
- Phi Linh môn!
Mộ Dung Lan Lan vuốt ve vùng bụng nhô cao, chính nàng cũng không biết vì sao mình lại đi tới nơi đây.
- Chưởng môn, hết thảy đã dàn xếp xong xuôi, đại nương không chịu tới Phi Linh môn, nói chỉ sợ gây thêm phiền toái cho bổn môn, ta đành lưu đại nương trong thôn, mà yêu thú trong phạm vi ngàn dặm đã bị kinh sợ bỏ đi, đã dặn dò đệ tử bổn môn thường xuyên ghé thăm, hẳn sẽ không còn yêu thú ẩn hiện.
Hoàng Bác Nhiên nói.
- Được.
Lục Lâm Thiên gật đầu, nói:
- Hiện tại trong lòng ngươi còn có chuyện gì không bỏ xuống được?
- Đã không có, đệ tử muốn theo sư phụ chuyên tâm học tập bổn sự.
Niếp Phong ngẩng đầu nói.
- Nhớ kỹ, ngoại trừ học bổn sự, còn cần chính mình cố gắng!
Lục Lâm Thiên cười nói.
- Đệ tử nhất định sẽ nỗ lực, nhất định trở thành cường giả như sư phụ.
Niếp Phong trả lời.
- Cường giả vĩnh viễn không cảnh giới, sư phụ còn chưa đủ, chờ sau này ngươi sẽ biết.
Lục Lâm Thiên nói.
- Cường giả vĩnh viễn không cảnh giới…
Niếp Phong thì thào nói, tựa hồ hiểu được điều gì, nhưng lại giống như nghe không hiểu.
- Ta đã cho người chuẩn bị chỗ ở cho ngươi ở sau núi, sau này ngươi ở lại đó.
Lục Lâm Thiên nói, lại quay sang Hoàng Bác Nhiên:
- Ngươi an bài việc tu luyện của Niếp Phong, cũng như đệ tử bình thường, cần đối xử bình đẳng!
- Dạ!
Hoàng Bác Nhiên gật đầu đáp, lại cực kỳ nghi hoặc, đệ tử chưởng môn cũng đãi ngộ như đệ tử bình thường, hơn nữa Niếp Phong không phải Vũ giả, muốn tu luyện như đệ tử bình thường chỉ sợ càng khó khăn không ít, đầu tiên chưa thể tu luyện tâm pháp, lại không luyện được chân khí, những đệ tử khác còn phải chẻ củi nấu nước, quét dọn vệ sinh, mỗi ngày có không ít công việc cần phải làm.
- Niếp Phong, cầm nó, trước khi đi ngủ hãy ăn đồ vật bên trong.
Lục Lâm Thiên đưa một hộp ngọc cho Niếp Phong, bên trong chính là Diễn Linh thiên quả.
- Dạ!
Niếp Phong cầm hộp ngọc, hắn không biết Diễn Linh thiên quả mà Tôn cấp tranh nhau đầu rơi máu chảy lại bị hắn ăn hết, thậm chí còn cảm giác không có hương vị gì.
- Lão đại, Niếp Phong không phải Vũ giả, làm sao tu luyện?
Tiểu Long hỏi.
- Thể chất của hắn có chút đặc thù, muốn trở thành Vũ giả không dễ dàng, nhưng hiện tại cũng không vội vã, để cho hắn tôi luyện thêm một ít.
Lục Lâm Thiên đáp.
- Ca ca, thể chất của Niếp Phong tựa hồ có chút đặc biệt.
Lục Tâm Đồng nói.
- Không sai!
Lục Lâm Thiên gật đầu.
Hiện tại cần tôi luyện thân thể của Niếp Phong, hiện tại Phi Linh môn bồi dưỡng đệ tử bình thường cũng không kém, sẽ có linh dược rèn thể, chỉ là các đệ tử ở trong phúc mà không biết phúc.
Ngoài ra làm việc tạp dịch cũng rèn luyện căn cơ, Niếp Phong là đệ tử chưởng môn, nếu được đối xử đặc biệt lâu ngày sẽ có cảm giác ưu việt, Lục Lâm Thiên chỉ sợ tâm tính đó xuất hiện, cho nên mới ném hắn vào hàng ngũ đệ tử bình thường tôi luyện tâm tính, mà bản thân Niếp Phong lại không thể tu luyện ra chân khí, như vậy chênh lệch cùng các đệ tử sẽ ngày càng xa.
Dưới loại tình huống này, Niếp Phong sẽ không còn cảm giác ưu việt, đồng thời sẽ liều mạng rèn luyện thân thể, đem thân thể tăng cường tới cực mạnh, đánh tốt căn cơ mới có thể người sau vượt người trước.
- Ta nhìn mãi cũng không thấy có gì đặc biệt, ngươi đừng nhìn nhầm người đi!
Đông Vô Mệnh nói.
- Ha ha, sau này Đông lão sẽ biết!
Lục Lâm Thiên cười nói.
- Ca ca, huynh đi xem đại ca đi, huynh ấy đã ở sau núi hơn nửa tháng.
Lục Tâm Đồng nói.
Dương Quá khoanh chân ngồi, mái tóc có chút hỗn độn, nhìn thấy thác nước tuôn chảy ầm vang, đôi mắt uể oải, loại trạng thái này kéo dài đã hơn nửa tháng.
...