...
– Không phải đánh cho bỏ chạy, bản lãnh của Không Linh Vương, nếu như hắn muốn bỏ chạy thì ta tin là những người ngồi đây sợ là cũng không có ai ngăn hắn lại được.
Vân Tiếu Thiên nói.
– Phong Sát tiền bối, mời ngồi.
Lục Lâm Thiên nói, mình cũng không khách khí, an vị trên chỗ hình như là được chuẩn bị cho đoàn người của mình, lúc này Phi Linh Môn không ngồi ở dưới chót nữa mà chỉ ngồi bên dưới Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang. Đám người Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử, Bạch Linh, Thiên Độc Yêu Long cũng lập tức ngồi xuống ở phía sau.
– Tốt lắm, các vị, bàn chuyện chính trước đi đã.
Gia Cát Tây Phong đưa mắt quét qua mọi người một cái, mục quang loé lên rồi lập tức thu liễm, không biết trong lòng đang nghĩ gì, nhìn về phía Phong Sát, thản nhiên nói:
– Các đại thế lực của Cổ Vực thương nghị chuyện quan trọng, có người ngoài e là không được tiện.
– Gia Cát trang chủ đã nghĩ nhiều rồi, Phong Sát coi như là người của Phi Linh Môn ta.
Ánh mắt của Lục Lâm Thiên trầm xuống, lập tức nói:
– Gia Cát trang chủ nói ở đây đều là người có thế lực trong Cổ Vực, chính là hôm qua ta vừa mới nói cho các ngươi biết chuyện trên người ta có chìa khoá của Huyền Thiên Bí Cảnh thì buổi tối đã bị người của Linh Vũ Giới tới đánh lén ta, chẳng lẽ mọi người không cảm thấy chuyện này rất lạ hay sao.
Sắc mặt của mọi người đều có chút biến hoá, mọi người cũng đều là kẻ từng trải, cho nên ai nấy cũng đều biết nguyên nhân bên trong, sợ là có gian tế, chỉ là muốn tìm ra tên gian tế này cũng không dễ.
– Trong đại điện này, sợ là có gian tế đang trà trộn, hôm nay tạm thời không có thời gian để tra, sau khi các vị chưởng môn trở về xin hãy điều tra thêm cho kỹ, nếu có phát hiện gian tế thì xin nhất định phải nghiêm trị không tha.
Ánh mắt của Lữ Chính Cường quát qua chỗ cúa mấy sơn môn như Ma Tâm Cốc, Bách Linh Tông, trong mắt có một đạo lãnh ý xẹt qua, xuất hiện gian tế, sợ là hơn phân nữa là ở trong mấy sơn môn như Ma Tâm Cốc, Song Đao Môn, Bách Linh Tông rồi, cơ hội xuất hiện gian tế trong Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang ít hơn nhiều.
Lời của Lữ Chính Cường khiến cho sắc mặt của đám người Song Đao Môn, Ma Tâm Cốc đang ngồi kia có chút biến hoá, nhưng lúc này cũng chẳng ai dại mà nói tiếp, đành phải cúi đầu im lặng không nói.
– Được rồi, nói chính sự đi, Lục Lâm Thiên, ta đã nghe điều kiện mà ngươi đưa ra rồi, chuyện này tuyệt đối không thể nào, muốn chia đều bảo vật trong Huyền Thiên Bí Cảnh với Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, sợ là Phi Linh Môn của ngươi còn chưa có đủ thực lực này đâu.
Ánh mắt của Đồng Quy Tinh loé lên, nhìn Lục Lâm Thiên mà nói.
– Đồng giáo chủ, không phải là chia đều, mà là sau khi Phi Linh Môn chúng ta đã chọn xong năm bảo vật rồi mới tiếp tục chia đều, đồng thời Phi Linh Môn chúng ta phải có được quyền ưu tiên, về phần những thế lực khác muốn chia phần thì cũng là do Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang phụ trách, ta chỉ hợp tác với Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, không muốn hợp tác với những thế lực kia.
Lục Lâm Thiên nói.
– Lục Lâm Thiên, ngươi…
Nghe thấy lời Lục Lâm Thiên nói, sắc mặt của đám người Đảng Vạn Lâm, An Cát Tú Na, Khấu Phi Yến của Ma Tâm Cốc, Song Đao Môn, Bách Linh Tông lập tức trở nên tức giận, lời nói của Lục Lâm Thiên, rõ ràng là không xem bọn họ ra gì.
– Ha ha, Phi Linh Môn đúng là không coi ai ra gì, chẳng lẽ không sợ no chết hay sao.
Bên trong đám người của Lan Lăng Sơn Trang, ánh mắt của tên Gia Cát Tử Vân loé lên ý cười khinh miệt, lạnh lộng nhìn Lục Lâm Thiên một cái.
– No chết cũng đỡ hơn là chết đói.
Ánh mắt của Lục Lâm Thiên loé lên, lập tức nói:
– Đây chỉ là điều kiện của ta, có chấp nhận hay không là chuyện của các vị, tuyệt đối không có chỗ thương lượng.
– Hừ, miệng còn hôi sữa, Lục Lâm Thiên, ngươi đây là đang uy hϊếp Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang bọn ta hay sao.
Ánh mắt của Đồng Quy Tinh run lên, một cỗ khí tức nhàn nhạt bắt đầu khởi động, trong lúc vô hình để lộ ra chút sát khí, bị Phi Linh Môn uy hϊếp, sợ là ở đây lúc này chẳng có ai mà không giận cả.
– Đồng giáo chủ, như ngươi thế này mới là uy hϊếp đó, người khác sợ ngươi nhưng ta thì không sợ, Phi Linh Môn đã nói điều kiện rồi, ngươi có đồng ý hay không thì là chuyện của ngươi, cần gì phải làm vậy, vừa muốn lấy chìa khoá, vừa muốn được nhiều chỗ tốt hơn, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, nếu như Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang không muốn hợp tác thì thôi vậy, dù sao đây cũng là chuyện mơ hồ, có thể lấy được bảo tàng bên trong Huyền Thiên Bí Cảnh hay không cũng là một chuyện, ta nghĩ nếu như Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang không đồng ý với điều kiện này của Phi Linh Môn thì Tam Tông Tứ Môn của đại lục Linh Vũ, Tứ Các Tứ Đảo trên thành Ma Vân nhất định sẽ có hứng thú, dù sao đi nữa thì có một chiếc chìa khoá, ít nhất sẽ khiến cho Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang không tìm được Huyền Thiên Bí Cảnh.
Lục Lâm Thiên trầm giọng nói.
– Lữ chưởng môn, ngài cũng là một trong số người đại biểu cho Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, có muốn nói gì hay không.
Nghe thấy Lục Lâm Thiên nói vậy, mọi người liên im lặng hồi lâu không nói gì, sau một lát, vết đao trên mặt của Công Tôn Hoá Nhai run lên, nhìn về phía Lữ Chính Cường.
– Một mình ta cũng không thể đại biểu cho tất cả các vị chưởng môn được, lại thêm ta và Phi Linh Môn cũng có chút quan hệ, nói ra không tiện.
Lữ Chính Cường sắc mặt như không, thản nhiên đáp lời.
– Chính bởi vì Lữ chưởng môn có quan hệ với Phi Linh Môn, lại đại biểu cho Linh Thiên Môn, cho nên ta mới muốn biết trong lòng Lữ chưởng môn nghĩ như thế nào.
Công Tôn Hoá Nhai nói. Theo lời Công Tôn Hoá Nhai nói ra, đám người Gia Cát Tây Phong và Đồng Quy Tinh cũng đưa mắt nhìn về phía Lữ Chính Cường.
Kỳ thực hiện tại mọi người đều biết rõ, Phi Linh Môn chỉ mới có một chiếc chìa khoá, muốn vào bên trong Huyền Thiên Bí Cảnh thu hoạch tuyệt đối chẳng phải chuyện dễ dàng gì, nói không chừng lần này cũng là tới công cốc mà thôi, nhưng nếu như bị ép buộc chấp nhận điều kiện của Phi Linh Môn thì mặt mũi của Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang phải để ở đâu bây giờ.
Ánh mắt của Lữ Chính Cường hơi loé lên, quan hệ trong chuyện này, sao hắn có thể không biết được cơ chứ, hắn liền hơi mỉm cười, quay sang Lục Lâm Thiên, nói:
– Lâm Thiên, như vầy đi, ngươi có một chiếc chìa khoá, nếu như lần này chúng ta có thể vào được bên trong Huyền Thiên Bí Cảnh thì những gì lấy được ở bên trong, ngươi có thể chia đều cùng Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, nhưng lần này còn có những sơn môn khác nữa, Phi Linh Môn của các ngươi cũng phải ra một phần, ngoài ra, chuyện Phi Linh Môn của các ngươi được quyền chọn trước năm bảo vật, điểm này chắc cũng không cần đâu, cho các ngươi quyền được ưu tiên chọn trước là đủ rồi, ngươi thấy thế nào hả.
...