...
Nghe vậy, tụi nhỏ hiểu chuyện gật đầu rồi mỗi đứa gắp cho mẹ một đũa đồ ăn: “Mẹ vất vả rồi, phải ăn nhiều một chút.”
Nhìn thấy hai đứa nhóc hiểu chuyện như thế, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy rất ấm áp.
Bữa cơm này ăn rất vui sướng.
Ăn xong cơm tối, Giang Nguyễn Nguyễn liền dẫn hai đứa nhóc đi ra ngoài tính tiền.
Họ vừa tới quầy thì nhìn thấy hai người đi tới từ hướng đối diện.
Phó Vi Trữ và Tần Vũ Phỉ thân mật kéo tay nhau, vừa nói vừa cười đi vào nhà hàng.
Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi thả chậm bước chân, nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh rồi muốn lách vào đám người một chút để tránh đi.
Dù sao hai người này luôn châm chọc đối đầu với cô.
Phó Vi Trữ và cô có thù oán đã lâu, thậm chí không tiếc liên hợp với đông đảo nhà cung cấp dược liệu của Hải Thành để chống lại sở nghiên cứu của cô.
Còn Tần Vũ Phỉ, mặc dù cô ta chỉ chướng mắt y thuật của cô và nhiều lần trào phúng, nhưng nhìn dáng vẻ của hai người này thì hiển nhiên quan hệ của họ rất tốt.
Giang Nguyễn Nguyễn không hoài nghi Tần Vũ Phỉ sẽ đứng chung chiến tuyến với Phó Vi Trữ.
Đổi lại là bình thường, có lẽ Giang Nguyễn Nguyễn sẽ coi họ như không tồn tại mà trực tiếp đi ngang qua.
Nhưng bây giờ cô còn dẫn theo hai đứa nhóc, cô không muốn tranh chấp với người ta trước mặt con mình.
Khi cô chuẩn bị dẫn hai đứa nhóc đi vòng qua thì nơi xa vang lên tiếng nói móc mỉa của Tần Vũ Phỉ: “Ôi chao, bác sĩ Giang, sao trùng hợp thế này, cô cũng đến đây ăn cơm à?”
Giang Nguyễn Nguyễn cau mày lại, không muốn để ý tới.
Hai đứa nhóc lại nghĩ là mẹ không nghe thấy nên giật giật tay áo của cô: “Mẹ, có người gọi mẹ kìa.”
Giang Nguyễn Nguyễn chỉ có thể dừng bước, quay người lạnh nhạt nghênh đón ánh mắt của Tần Vũ Phỉ: “Đúng là trùng hợp, nhưng tôi đã ăn xong, sẽ không quấy rầy các người, đi trước.”
Nói xong, cô định dẫn hai đứa nhóc đi ngang qua họ để tính tiền.
Phó Vi Trữ cau mày lại rồi hỏi Tần Vũ Phỉ: “Hai người quen biết?”
Tần Vũ Phỉ gật gật đầu, nhín lướt qua người sắp đi đến bên cạnh họ, khinh thường nói: “Đừng nói như vậy, em không với tới nổi đâu, y thuật của bác sĩ Giang cao cấp lắm, bao nhiêu người phải bó tay trước bệnh tình của ông nội em mà bác sĩ Giang chỉ đâm mấy châm là ông nội tỉnh lại ngay. Hiện tại bác sĩ Giang là khách quý trong mắt anh của em, địa vị cao hơn em nhiều.”
Nghe thế, Phó Vi Trữ hơi biến sắc: “Em nói cái gì? Tại sao lại mời cô ta đi chữa bệnh cho ông nội Tần?”
Tần Vũ Phỉ mỉa mai: “Cũng không phải nhà em mời, là người ta tự tìm tới cửa. Còn nguyên nhân thì em nghĩ là do coi trọng dược liệu nhà tụi em. Dù sao ông nội vừa tỉnh thì anh hai đã ký xong hợp đồng với người ta rồi.”
Nói xong, cô ta lại không vui trừng Giang Nguyễn Nguyễn một cái: “Cũng không nhìn xem mình được mấy cân mấy lượng, anh tôi chỉ nói khách sáo thôi mà cô đã chịu liền. Hiện tại hợp đồng cũng ký, nếu sau này ông nội của tôi có bất trắc gì thì cô lãnh đủ.
Nghe Tần Vũ Phỉ nói như vậy, dưới đáy mắt Phó Vi Trữ chợt hiện lên một cảm xúc âm u khó hiểu.
...