...
Tống Viện trìu mến nhìn cháu gái: “Đã lâu không dẫn Tiểu Tinh Tinh đi mua quần áo, Tiểu Tinh Tinh, bà nội dẫn con đi mua váy đẹp nhé!”
Tuy bất mãn đối với hôn sự của con trai, nhưng Tống Viện vẫn thật lòng thích đứa cháu gái này, bà ta biết con mình dù gì cũng là đàn ông nên khó tránh khỏi sẽ sơ sẩy ở phương diện này, vì thế mỗi lần gặp Tiểu Tinh Tinh, bà ta sẽ dẫn cô bé đi mua một đống đồ con gái thích.
Tiểu Tinh Tinh đang muốn đồng ý thì nhìn thấy Phó Vi Trữ cũng bu đến: “Dì, con đi với dì, cũng đi xem Tiểu Tinh Tinh thích cái gì luôn.”
“Được.” Tống Viện cười đáp.
Nói xong bà ta liền đưa tay muốn nắm tay Tiểu Tinh Tinh, nhưng lại bắt hụt.
Tiểu Tinh Tinh lắc đầu với bà nội rồi viết lên quyển vở: “Hôm nay con không muốn ra ngoài, muốn ở nhà luyện thư pháp.”
Cô bé không muốn ở chung với dì xấu xa này!
Tống Viện cũng không ép con bé.
Lệ Chính Đình nắm tay cháu gái ngồi xuống sa lon: “Đến đây, ông nội dạy con, nói cho ông nội biết hôm nay muốn luyện chữ gì nào?”
Tiểu Tinh Tinh nhớ đến tên của hai anh trai trên quyển sách mình nhìn thấy ở nhà trẻ thì lập tức viết hai chữ “Triều” và “Mộ” nguệch ngoạc xiêu vẹo lên quyển vở.
Lệ Chính Đình không hiểu: “Sao đột nhiên muốn luyện hai chữ này?”
Hai chữ này không phải chữ thường dùng, ông nhất thời không nghĩ ra có ý nghĩa đặc thù gì.
Tiểu Tinh Tinh lắc đầu, giật giật tay áo ông nội rồi ra hiệu bảo ông dạy mình.
Lệ Chính Đình không hỏi nữa, cháu gái muốn học thì ông cứ dạy thôi.
Hai ông cháu trực tiếp bảo người làm cầm bút đến rồi luyện chữ ngay trên bàn ăn.
Lệ Bạc Thâm thấy có cha mình trông Tiểu Tinh Tinh nên lên tiếng chào hỏi họ rồi đi lên phòng sách.
Phó Vi Trữ tức giận đến nghiến răng.
Sao cô ta có thể không nhìn ra nhỏ con hoang này muốn tránh xa mình nên mới ba lần bốn lượt từ chối trước mặt người nhà họ Lệ!
Tiếp tục như vậy thì hai cụ nhất định sẽ phát hiện ra vấn đề!
Không được, cô ta nhất định phải tìm cơ hội dạy cho đứa con hoang này một bài học, để nó chịu ngoan ngoãn một chút!
…
Bởi vì Tiểu Tinh Tinh đột nhiên tới cửa nên lúc Giang Nguyễn Nguyễn dẫn hai đứa nhóc đến sở nghiên cứu thì đã đến gần mười giờ.
Sắp xếp cho hai đứa nhóc ở phòng làm việc của mình xong, Giang Nguyễn Nguyễn liền bắt tay vào làm việc.
Những số liệu Cố Vân Xuyên đưa ra còn chưa được xử lý xong, anh biết cô đến nên trực tiếp tìm tới cửa.
Hai người lập tức vùi đầu vào làm việc.
Mãi đến chạng vạng tối lúc tan việc, họ mới miễn cưỡng nghiên cứu ra một kết luận.
Giang Nguyễn Nguyễn duỗi lưng một cái, nhìn thấy hai đứa nhỏ bên cạnh cũng đang ôm máy tính không biết đang nghiên cứu cái gì, cô nhẹ giọng gọi một câu: “Triều Triều, Mộ Mộ, có thể về nhà rồi.”
...