...
Quả nhiên cô không có đoán sai, nếu không tìm được ích lợi gì từ cô, làm sao người đàn ông này có thể dốc sức tìm được đến nơi này như vậy.
“Cô biết không, lần trước bởi vì Tinh Tinh không thấy Triều Triều và Mộ Mộ ở trường mẫu giáo, đã gây náo loạn một trận, lần này, con bé biết bọn trẻ sẽ không đi học ở trường mẫu giáo nữa, nên huyên náo càng lợi hại hơn. Buổi sáng khi thấy cô rời đi, chứng tự kỷ của con bé lại tái phát. Bây giờ con bé đã hoàn toàn khép mình lại. Dù chúng tôi có nói gì thì cũng vô ích. Bác sĩ tâm lý nói nếu cô qua đó xem một lát chắc chắn sẽ có tác dụng, vì thế mà tôi muốn làm phiền cô đi với tôi một chuyến.”
Lệ Bạc Thâm nói với vẻ mặt trịnh trọng, sức lực vẫn không hề suy giảm, như sợ Giang Nguyễn Nguyễn cứ như vậy mà rời đi.
Nghe hắn nói xong, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sửng sốt trong giây lát.
Tình trạng của cô bé nghiêm trọng đến mức cần phải gọi bác sĩ tâm ý, theo lời của Lệ Bạc Thâm nói đến cả bác sĩ tâm ý cũng lực bất tòng tâm.
Hơn nữa, cũng chỉ vì cô và Triều Triều Mộ Mộ nên cô bé mới như thế này…
Cô không biết cả nhà mình lại có địa vị quan trọng trong lòng cô bé như vậy.
Nhớ đến lần trước cô bé đến gặp bọn họ với khuôn mặt đẫm nước mắt, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy có chút dao động.
Nhưng sau đó cô nghĩ đến chuyện Tiểu Tinh Tinh là con của Phó Vi Trữ, trong lòng lại trở nên kiên định.
“Lệ tổng luôn miệng nói nhà trường đuổi học Triều Triều và Mộ Mộ là do Phó Vi Trữ sai khiến. Tại sao bây giờ anh nghĩ tôi sẽ giúp việc này? Phó Vi Trữ bắt nạt con tôi như thế này, tại sao tôi phải giúp con của cô ta? Anh nghĩ tôi là thánh mẫu sao?” Sau khi định thần lại, Giang Nguyễn Nguyễn dùng giọng hát lạnh lùng chất vấn.
Nói xong, cô dùng chút sức trên tay để thoát khỏi vòng tay của Lệ Bạc Thâm.
Tay của người đàn ông càng siết chặt hơn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhìn thấy vẻ mặt như vậy của hắn, Giang Nguyễn Nguyễn cau mày khó hiểu.
Lệ Bạc Thâm lấy lại tinh thần sau cơn ngạc nhiên, từ từ nheo mắt lại, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn: “Ý cô là gì? Cô nghĩ Tinh Tinh… là con của Phó Vi Trữ sao?”
Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ rằng hắn sẽ dùng vũ lực để đưa cô đi, thậm chí cô còn chuẩn bị đánh trả nhưng không ngờ lại nghe được một câu như vậy.
Trong lúc nhất thời, trái tim cô không hiểu sao lại thắt lại, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh, lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ không đúng sao?” . Truyện Tiên Hiệp
Ngoại trừ Phó Vi Trữ ra, cô không thể nghĩ ra được người phụ nữ nào khác nữa.
Nghe thấy câu hỏi của Giang Nguyễn Nguyễn, đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm hơi ngưng tụ, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô một lúc lâu vẫn không thấy nét giả vờ nào.
Lệ Bạc Thâm thu hồi ánh mắt, trong lòng chấn động một hồi sau đó lại tràn ngập nghi hoặc.
Giang Nguyễn Nguyễn thật sự luôn cho rằng Tiểu Tinh Tinh là con của Phó Vi Trữ!
Trước giờ hắn luôn nghĩ người phụ nữ này đã nhẫn tâm bỏ Tiểu Tinh Tinh lại, vậy mà sau khi về nước cô lại thản nhiên đối mặt với Tiểu Tinh Tinh như chưa có chuyện xảy ra, chuyện này càng làm hắn thấy cô thật sự là người lòng dạ sắt đá.
Nhưng mà những lời cô vừa nói cho thấy rõ ràng cô không biết rằng Tiểu Tinh Tinh là con gái ruột của mình.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Hay là… Kỹ năng diễn xuất của người phụ nữ này tốt đến mức ánh mắt hắn nhìn không ra?
Trong lòng Lệ Bạc Thâm có chút bối rối.
...