Chương 57


...

“Sau khi rút ngân châm ra, chắc hẳn ông cụ sẽ tỉnh lại.”

Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy, cô muốn lấy khăn giấy lau mồ hôi.

Cô vừa đưa tay về phía hộp giấy, góc quần của cô đột nhiên bị kéo.

Giang Nguyễn Nguyễn dừng tay lại, cô cúi đầu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Tiểu Tinh Tinh.

Dù biết đây là con của Lệ Bạc Thâm và người khác nhưng Giang Nguyễn Nguyễn vẫn muốn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như thiên thần này.

Thấy cô nhìn sang, Tiểu Tinh Tinh cúi đầu lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay được gấp gọn gàng. Cô bé nhón chân giơ lên trước mặt cô, trong đôi mắt tràn ngập sự mong đợi.

Giang Nguyễn Nguyễn do dự vài giây nhưng vẫn mỉm cười với cô bé: “Cảm ơn con.”

Nói xong, cô lấy chiếc khăn tay từ cô bé.

Tiểu Tinh Tinh cười vui vẻ, sau đó quay người đi rót nước.

Lệ Bạc Thâm ở một bên im lặng nhìn Tiểu Tinh Tinh bước đi háo hức, ánh mắt của hắn tối sầm.

Đây là lần đầu tiên cô nhóc này chủ động đến gần gũi một người như thế.

Có điều…Nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người, Lệ Bạc Thâm cảm thấy đó là điều đương nhiên.

Tần Vũ Trì không biết nội tình, chỉ kinh ngạc nói: “Bác sĩ Giang, hình như Tiểu Tinh Tinh của chúng tôi rất thích cô đấy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tiểu Tinh Tinh gần gũi với ai đó như vậy!”

Giang Nguyễn Nguyên hơi giật mình. Một lát sau, cô hơi lo lắng nhìn Lệ Bạc Thâm.

Lần trước khi Tiểu Tinh Tinh đi lạc, cô không thừa nhận nhưng vẫn không thể nào giấu được người đàn ông này.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn hơi do dự nói: “Có lẽ là…Là vì trước kia tôi từng giúp cô bé. Lần trước cô bé đi lạc, tôi đã tìm thấy.”

Tần Vũ Trì không ngờ lại có chuyện này. Anh ta nhìn Tiểu Tinh Tinh rồi lại nhìn Giang Nguyễn Nguyễn và nói: “Hai người thật là có duyên.”

Có duyên sao?

Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ tới thân phận của Tiểu Tinh Tinh, cô nhếch môi cười với vẻ tự giễu. Sau đó lại ngước mắt lên với vẻ bình tĩnh: “Có lẽ vậy.”

Tần Vũ Trì không nhận thấy cô có gì kỳ lạ, anh ta đứng dậy đề nghị: “Chờ ông nội tôi phải mất một tiếng nữa, chúng ta uống nước đợi ở dưới lầu nhé. Bác sĩ Giang, cô vất vả rồi.”

Thấy anh ta đổi chủ đề, không hiểu sao Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, lập tức đồng ý.

Lệ Bạc Thâm đi ra từ phía sau giường bệnh, dùng hành động đáp lại. Khi hắn đang định bế Tiểu Tinh Tinh, hắn phát hiện ra cô bé không có ý định tìm mình.

Sau khi Tiểu Tinh Tinh đưa khăn tay cho Giang Nguyễn Nguyễn, cô bé vẫn luôn ở bên cạnh. Nghe thấy cô định đi xuống lầu, cô bé liền đưa tay ra để nắm lấy tay của dì xinh đẹp.

Lần trước khi gặp nhau, dì xinh đẹp đã nắm tay cô bé như thế này.

Ngay khi bàn tay nhỏ bé của cô bé sắp chạm đến tay của Giang Nguyễn Nguyễn, đột nhiên có tiếng điện thoại di động vang lên.

Giang Nguyễn Nguyễn xoay người lấy điện thoại di động từ trong túi ra. Dường như đầu ngón tay của cô sắp chạm vào tay của Tiểu Tinh Tinh nhưng lại trượt qua nhau.

Khó khăn lắm Tiểu Tinh Tinh mới lấy hết can đảm đưa tay ra nhưng lại bị trượt mất. Cô bé hơi chớp mắt, trên mặt lộ vẻ thất vọng. Cô bé cụp mắt xuống chơi đùa với những ngón tay.

...