...
Vẻ mặt Tống Viện cực kì nghiêm túc: “Lúc trước người phụ nữ đó chủ động bỏ rơi Tinh Tinh, dì sẽ không bao giờ giao Tinh Tinh cho cô ta chăm sóc nữa!”
Sau khi nhận được câu nói khẳng định của bà ta, Phó Vi Trữ cảm thấy có chút tự tin.
Mấy người họ lại trò chuyện thêm một lúc nữa Trịnh Lâm mới mang theo Phó Vi Trữ rời đi.
Đã có lời của Tống Viện, mục đích hôm nay bọn họ tới đây coi như đã đạt được.
Phó Vi Trữ chỉ cần rơi hai hàng nước mắt, Tống Viện chẳng những không trách cô ta đánh đứa nhỏ nữa mà ngược lại còn cảm thấy có lỗi với Phó Vi Trữ, thậm chí còn hứa sẽ không cho Giang Nguyễn Nguyễn bước vào cửa!
Có thể nói một hòn đá trúng ba con chim!
Vì lời nói hoa lê đái vũ của Phó Vi Trữ mà gần như cả đêm Tống Viện không tài nào ngủ được.
Tống Viện nói sẽ không cho Giang Nguyễn Nguyễn vào cửa không chỉ để an ủi Phó Vi Trữ mà còn bộc lộ vẻ kháng cự từ tận đáy lòng mình, bà ta cực kì không thích người phụ nữ độc ác đó!
Người phụ nữ đó có thể bỏ rơi Bạc Thâm và Tiểu Tinh Tinh một lần, không có gì có thể đảm bảo cô ta sẽ không làm vậy lần thứ hai!
Không biết rốt cuộc con trai của bà đang nghĩ gì mà lại dám cho cô ta vào cửa nhà mình lần nữa!
Tống Viện càng nghĩ càng tức giận, ngay trong đêm đó, bà ta đã nhờ người dò la địa chỉ nhà Giang Nguyễn Nguyễn, dự định ngày hôm sau sẽ đích thân đến đó.
Sáng sớm hôm sau, khi Giang Nguyễn Nguyễn thức dậy, thím Trương đã chuẩn bị xong bữa sáng, cô cùng ba đứa con nhỏ đang ăn sáng thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.
Giang Nguyễn Nguyễn nhờ thím Trương trông bọn nhỏ ăn cơm rồi đứng dậy mở cửa.
Cô còn tưởng là Lệ Bạc Thâm đ ến đưa mấy đứa nhỏ đi học, nhưng vừa mở cửa ra, nhìn thấy người ở cửa thì cô nhất thời không kịp phản ứng.
“Như thế nào, không nhận ra tôi à?” Tống Viện trong bộ quần áo lộng lẫy, đầy cao quý đứng ở cửa, nhìn cô từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng, sau đó ngước mắt lên quét một lượt căn phòng, muốn tìm xem Tiểu Tinh Tinh thực sự có đây hay không.
Giang Nguyễn Nguyễn định thần lại, tuy không biết mục đích bà ta đến đây là gì nhưng cô cảm nhận rõ ràng người trước mặt có ý đồ không tốt, dù sinh lòng cảnh giác nhưng cô vẫn lễ phép chào hỏi: “Lệ phu nhân.”
Tống Viện có vẻ trịch thượng gật đầu, sau đó không hài lòng trừng mắt nhìn cô: “Cô được giáo dục như vậy sao? Cứ để khách đứng ở cửa à?”
Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau mày, đè nén cảm xúc trong lòng, nghiêng người nhường đường đi vào: “Mời bà vào.”
Tống Viễn khịt mũi, nhàn nhã bước vào rồi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn bà ta ngồi xuống ghế sofa, xoay người đóng cửa lại, cô ngồi xuống ghế sofa đơn phía đối diện, nhìn người trước mặt không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Sáng sớm Lệ phu nhân đã đến đây có chuyện gì không?”
Tống Viện đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay tôi đặc biệt đến đây để nói cho cô biết, cô nên cách xa Bạc Thâm ra, hơn nữa cô đừng hòng âm mưu gì với Tiểu Tinh Tinh, con bé không liên quan gì đến cô. Vì cô đã tự ý chọn ly hôn rồi không từ mà biệt đến giờ, cô không còn cơ hội nào để quay lại đâu.”
Nghe thấy lời nói của bà ta, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy có chút nực cười, cô thờ ơ đáp lại: “Dì đừng lo lắng, từ lúc tôi lựa chọn rời đi, tôi đã không nghĩ tới việc trở về rồi.”
“Thật sao?” Tống Viện giễu cợt: “Vậy thì cô giải thích chuyện cô gặp gỡ Bạc Thâm thế nào? Hơn nữa, tại sao Tinh Tinh lại ở đây với cô?”
Nói xong, Tống Viện lại đưa ánh mắt khinh thường nhìn người phụ nữ trước mặt.
...