Chương 156


...

Nhưng cô không ngờ rằng đây chỉ là mơ tưởng của cô, trong mắt Lệ Bạc Thâm, cô vẫn là một tồn tại chướng mắt…

Nhìn thấy người trước mặt bướng bỉnh cố chấp còn mang theo một chút ủy khuất, Lệ Bạc Thâm cảm thấy có chút đau đớn trong lòng.

Trong lúc nhất thời, không biết phải trả lời thế nào.

Thậm chí hắn còn bắt đầu hối hận vì trước đây bản thân đã đưa ra yêu cầu như vậy với hiệu trưởng.

Ở bên cạnh, Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn ngồi chơi đùa với búp bê nhưng thỉnh thoảng vẫn không nhịn được mà chú ý đến dì xinh đẹp.

Cô bé cũng đã nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người.

Lúc nghe dì xinh đẹp chất vấn cha tại sao lại đuổi học hai anh trai, Tiểu Tinh Tinh còn cảm thấy kỳ lạ, cô bé nghĩ rằng mình sẽ nghe lời giải thích của cha, nói ông ấy không làm vậy.

Thế nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy cha mở miệng.

Tiểu Tinh Tinh tức giận mím môi.

Cha là kẻ lừa đảo, là người xấu! Rõ ràng ông ấy đã hứa với cô bé là không đuổi học hai anh trai nữa, không ngờ cuối cùng ông vẫn làm!

Nghĩ đến đây, Tiểu Tinh Tinh tức giận buông đồ chơi trong tay xuống, sau đó chạy lên lầu không thèm nhìn lại.

Cô bé sẽ không còn tin tưởng cha nữa!

Nhìn theo bóng lưng của cô bé, Lệ Bạc Thâm không khỏi cảm thấy đau đầu.

Không cần nghĩ cũng biết, con bé vừa nghe bọn họ nói chuyện xong lại hiểu lầm, giờ lại bắt đầu cáu kỉnh với hắn rồi.

Nếu hắn không giải thích, chỉ sợ con bé sẽ quậy dữ hơn nữa.

Lệ Bạc Thâm nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói: “Tôi đã nói vậy với hiệu trưởng, nhưng sau khi thấy Tiểu Tinh Tinh cáu kỉnh, tôi đã nói ông ta rằng không cần đuổi học Triều Triều và Mộ Mộ nữa, cho nên, tôi thực sự không hiểu cô đang nói gì cả, nếu cô cần, tôi có thể hỏi thăm giúp cô.”

Giang Nguyễn Nguyễn chỉ cảm thấy hắn đang làm bộ làm tịch cho nên đã lạnh lùng đáp lại: “Anh cảm thấy tôi nên dựa vào cái gì để tinh tưởng anh đây? Chuyện đã xảy ra rồi, hiệu trưởng lại là người của anh, đương nhiên sẽ đứng về phía anh, anh muốn nói cái gì thì tức là cái đó, Lệ Bạc Thâm, tới lúc này rồi mà anh vẫn muốn xem tôi là kẻ ngốc mà đùa giỡn sao?”

Cô nói vậy cũng không phải không có lý.

Lệ Bạc Thâm càng lúc càng đau đầu hơn, đang định giải thích thêm thì người trước mặt đã đứng dậy rồi.

“Lệ Bạc Thâm, tôi thật sự hy vọng cả đời này tôi chưa từng quen biết anh đấy!” Giọng nói của Giang Nguyễn Nguyễn rất bình tĩnh, sau khi bỏ lại câu này thì xoay người sải bước rời đi.

Nghe vậy, sắc mặt Lệ Bạc Thâm đột nhiên trầm xuống, ánh mắt bắn thẳng vào bóng lưng cô rời đi, nhìn chằm chằm như thể muốn khoét hẳn một cái hố trên người cô.

Nhìn thấy bóng dáng Giang Nguyễn Nguyễn đã biến mất khỏi tầm mắt, Lệ Bạc Thâm lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt nghiêm túc ấn máy gọi điện cho Lộ Khiêm.

“Đi tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra ở trường mẫu giáo, tại sao họ không làm theo mệnh lệnh của tôi!”

Bên kia đầu dây, Lộ Khiêm nghe ra sự tức giận trong lời nói của hắn, lập tức đồng ý.

……

Ra khỏi nhà họ Lệ, Giang Nguyễn Nguyễn lái xe đi được một đoạn thì cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đưa mắt nhìn xung quanh, cô tìm một chỗ hơi mờ tối để đỗ xe rồi ngồi đó sững sờ.

Rốt cục tại sao Lệ Bạc Thâm lại làm như vậy? Nếu hắn biết mình đang nhắm vào con trai mình, không biết hắn sẽ cảm thấy thế nào.

...