...
Sự yêu thích ngay thẳng của con bé làm Lệ Bạc Thâm cảm thấy đau lòng, nhưng lại không thể không đối mặt với hiện thực, hắn không cảm xúc mà nói: “Bởi vì cô ta đã có con của mình, không cần thêm một đứa.”
Nghe vậy, trong mắt Tiểu Tinh Tinh tràn đầy mờ mịt.
Cô bé biết hai anh trai đó, mà dì xinh đẹp vẫn rất tốt với cô.
Nhưng dường như ba rất ghét dì.
Tiểu Tinh Tinh không khỏi mất mát.
Thấy con bé chịu yên lặng, Lệ Bạc Thâm sai trợ lý đề máy, rời khỏi trang viên Tần gia.
Trên đường, góc áo hắn lại bị kéo hai lần.
Lệ Bạc Thâm cau mày nhìn sang.
“Vậy mẹ con đi đâu rồi?” Tiểu Tinh Tinh tủi thân nhìn hắn, trong đôi mắt to đầy vẻ hoang mang.
Dì xinh đẹp là mẹ của hai anh trai nhỏ, cho nên cô bé không thể thân cận với dì, vậy mẹ của cô đâu?
Hàng chữ này làm mắt Lệ Bạc Thâm nhói đau, hắn chật vật nhìn sang chỗ khác, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Tiểu Tinh Tinh đang hỏi hắn, mẹ con bé ở đâu.
Hắn biết đáp án này, nhưng sao có thể nói cho con bé biết sự thật tàn nhẫn đó?
Người phụ nữ kia đã có gia đình mới, dù con gái ruột gần ngay trước mắt, cô cũng không muốn đi qua nhận nhau…
Càng nghĩ, sắc mặt Lệ Bạc càng khó xem, nửa ngày sau vẫn không nói ra câu nào.
Hắn không nói gì, Tiểu Tinh Tinh vẫn dán mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Sau một lúc lâu, Lệ Bạc Thâm hung tợn nghiến răng, không vui mà nói: “Không biết, ba không biết cô ta ở đâu, con cũng đừng hỏi vấn đề này nữa! Con có ba là đủ rồi, không cần mẹ!”
Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Tinh Tinh nhìn chằm chằm ba mình mấy giây, sau đó mới chậm rãi cất quyển vở đi, cúi đầu không nói gì nữa.
Mãi đến khi về nhà, hai ba con đều không nói thêm câu nào.
…
Biệt thự Tần gia, sau khi Lệ Bạc Thâm rời đi, cảm xúc của Giang Nguyễn Nguyễn rõ ràng không đúng lắm.
Tần Vũ Trì nhìn ra, nhưng cũng không nói rõ, anh ta dẫn cô xuống lầu, vừa uống trà vừa tìm đủ loại chủ đề thiên nam địa bắc để trò chuyện.
Nhìn bầu không khí giữa hai người cũng không tệ.
Sau khi bị đuổi ra ngoài, Tần Vũ Phỉ liền về phòng mình, lúc này đi ra muốn xem tình hình như thế nào. Nhìn thấy anh mình ngồi nói chuyện với Giang Nguyễn Nguyễn trên sa lon, Tần Vũ Phỉ hừ một tiếng thật khẽ không dễ phát hiện.
Ngay từ đầu, cô ta đã không tin người phụ nữ này có bản lĩnh gì, hiện tại cũng như vậy.
Giang Nguyễn Nguyễn chú ý tới thái độ khinh thường của cô ta, lại không có tâm tình so đo, chỉ coi cô ta như không tồn tại.
Thấy một giờ đã đến, Giang Nguyễn Nguyễn dẫn đầu dừng chủ đề lại: “Thời gian đến, có thể lấy châm.”
Nói xong, cô đứng dậy chạy lên lầu.
Tần Vũ Trì vội vàng đi theo.
Bên kia, Tần Vũ Phỉ cũng nghi ngờ đứng dậy rồi đi theo.
...