...
Giọng nói của người phụ nữ vang lên, vang vọng rõ ràng trong tai Lệ Bạc Thâm.
Cô nói càng nhiều, ánh mắt Lệ Bạc Thâm càng lạnh lùng.
Đợi câu nói cuối cùng rơi xuống, đôi mắt của người đàn ông đã bị bao phủ bởi một lớp sương giá.
Đúng là cô ta rồi!
Cho dù đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nhưng cái giọng nói này, hắn tuyệt đối sẽ không nhận lầm!
Giang Nguyễn Nguyễn!
Rốt cuộc cô cũng đã trở về!
Lệ Bạc Thâm hung hăng nghiến chặt răng, hạ thấp giọng xuống, hỏi: “Cô đang ở đâu?”
Giang Nguyễn Nguyễn theo bản năng trả lời: “Chúng tôi đang ở Túy Tiên Cư. Tôi và người của tôi đang đợi ở đây, anh có thể trực tiếp đến nhà hàng đón cô bé không?”
“Được, tôi lập tức đến.”
Giọng nói vừa dứt, Lệ Bạc Thâm trực tiếp cúp điện thoại, nói với Lộ Khiêm: “Chuẩn bị xe, đi Túy Tiên Cư.”
Lộ Khiêm không biết cơn tức giận của thiếu gia nhà mình đến từ đâu nên nhanh chóng đồng ý.
Nhìn màn hình điện thoại tối sầm, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn dâng trào cảm giác khó hiểu.
Giọng nói của người đàn ông vừa rồi có chút khàn khàn.
Nó mang đến cho cô một loại cảm giác quen thuộc không thể giải thích được…
Nhưng mà, Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ mãi không ra mình đã nghe thấy giọng nói đó ở đâu nên đành thôi không tiếp tục suy nghĩ nữa.
“Có ai đói chưa vậy?”
Đứng bên ngoài hồi lâu, Tịch Mộ Vi đành phải nói: “Tôi sắp chết đói đến nơi rồi, chúng ta vào ăn cơm trước đi, lát nữa có người tới chúng ta trả con bé về là được.”
Giang Nguyễn Nguyễn cười đáp: “Được, vậy chúng ta vào trước đi.”
Nói xong, cô lại ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt cô bé, hỏi ý kiến cô bé: “Con có đói bụng không? Dì có thể dẫn con vào đây ăn chút gì không? Chắc là giờ ba con đang trên đường đến đây rồi. Khi nào ông ấy đến dì lại dẫn con ra đây nhé?”
Cô bé nhìn cô vài giây, đôi mắt to của cô bé lấp lánh có chút do dự.
“Nếu con không muốn, dì sẽ ở lại đây đợi cùng con.” Giang Nguyễn Nguyễn kiên nhẫn an ủi cô bé.
Nghe vậy, Triều Triều và Mộ Mộ đồng thanh nói: “Chúng con cũng ở đây đợi cùng mẹ!”
Tịch Mộ Vi ôm trán: “Chỉ có mình tôi đói thôi à? Cô bé, chúng ta thật sự không phải người xấu. Có người xấu nào lại dẫn con đi ăn nhà hàng ngon như vậy không? Con cũng đói bụng rồi phải không? Đừng cố chấp nữa, cùng dì đi vào trong được không?”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cô bé.
Triều Triều và Mộ Mộ cũng đói rồi, không khỏi đưa ánh mắt chờ mong nhìn em gái.
Cô bé c ắn môi dưới, bước hai bước về phía Giang Nguyễn Nguyễn, bé đưa tay nắm lấy tay áo cô rồi gật đầu.
“Không cần miễn cưỡng.”
Giang Nguyễn Nguyễn hiểu ý cô bé, lòng lại mềm nhũn cả ra.
Cô bé lắc đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn thấy vậy thì mỉm cười sờ đầu cô bé, nắm lấy tay áo cô bé, đứng dậy dẫn đi về phía nhà hàng.
...