...
Đương nhiên Phó Vi Trữ sẽ không từ chối, cô ta mỉm cười nói với ông cụ: “Ông nội, vậy con sẽ ở lại làm phiền ông.”
Ông cụ cũng mỉm cười gật đầu.
Nhìn thấy Tần Vũ Phỉ trở về, Giang Nguyễn Nguyễn vội vàng thu dọn dụng cụ, không muốn dây dưa với bọn họ quá nhiều.
Nhưng mà lúc này ông cụ Tần lại mỉm cười nhìn về phía cô: “Bác sĩ Giang cũng ở lại dùng cơm với tôi đi, đúng lúc tôi có thể mượn cơ hội này cảm ơn cô.”
Nghe vậy, động tác của Giang Nguyễn Nguyễn hơi khựng lại, đang nghĩ cách nào để từ chối thì giọng nói của ông cụ lại tiếp tục vang lên, nói: “Cũng gọi Bạc Thâm tới đây đi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm thật náo nhiệt. Coi như là để chúc mừng cơ thể ông có chuyển biến tốt, cũng đã lâu rồi ông không tham gia mấy chuyện náo nhiệt như vậy.”
Thấy ông cụ đã nói vậy, đương nhiên Tần Vũ Trì sẽ đồng ý đi gọi cho Lệ Bạc Thâm.
Trái tim Giang Nguyễn Nguyễn thắt chặt, cô lập tức cất đồ vào hòm thuốc, nhanh chóng đứng dậy nói lời tạm biệt: “Đã là tiệc gia đình, tôi còn nán lại nữa thì không hay lắm. Nếu ông cụ thật sự muốn cảm ơn tôi thì để khi khác cũng được mà.”
Mặc dù sau khi trở về nước, cô đã gặp Lệ Bạc Thâm rất nhiều lần, đồng thời cũng biết quan hệ giữa Lệ Bạc Thâm và Phó Vi Trữ ra sao.
Nhưng cô thực sự không muốn nhìn thấy cả hai cùng nhau xuất hiện trước mặt mình
Vừa nghĩ đến hình ảnh hai người bọn họ ngồi cùng nhau, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức cảm thấy trong lòng không hề thoải mái.
Cũng vì thế mà bước chân rời đi của Giang Nguyễn Nguyễn có vẻ hơi vội vàng.
Thấy rõ ràng cô không muốn ở lại lâu, trong lòng Tần Vũ Phỉ chợt lóe lên một suy đoán, sau đó lập tức nhếch môi nở một nụ cười đạo đức giả: “Bác sĩ Giang là ân nhân cứu mạng của ông nội, nói tiệc gia đình thì quá khách sáo rồi, dù sao đây cũng là tâm ý của ông nội, nếu cô có thời gian thì cứ ở lại ăn cùng chúng tôi đi.”
Lông mày Giang Nguyễn Nguyễn khẽ nhíu lại, cô đã cảm nhận được ý đồ xấu xa của Tần Vũ Phỉ.
Tần Dư Trì vừa gọi điện thoại trở về đã nghe được lời nói của Tần Vũ Phỉ, lúc này anh ta chỉ nghĩ em gái mình thật sự nhiệt tình muốn giữ khách lại cho nên anh ta cũng lên tiếng nói theo: “Lát nữa anh Thâm sẽ đến, lần trước hai người có gặp nhau, cũng đúng lúc anh ấy rất quan tâm đ ến quá trình hồi phục của ông nội, lát nữa anh ấy đến muốn hỏi chuyện gì, có cô ở lại cũng tiện giải thích hơn.”
Thấy anh ta đã nói đến mức này, Giang Nguyễn Nguyễn cũng không còn lý do nào để từ chối nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thấy Giang Nguyễn Nguyễn thật sự dám ở lại, Tần Vũ Phỉ bước lên phía trước, thân mật nắm lấy cánh tay Phó Vi Trữ, dùng ánh đầy mắt mỉa mai nhìn thẳng vào Giang Nguyễn Nguyễn.
Cô ta giữ Giang Nguyễn Nguyễn ở lại là vì vừa nghe ông cụ nói sẽ gọi Lệ Bạc Thâm đ ến, cô ta muốn xem phản ứng của Giang Nguyễn Nguyễn thế nào.
Theo như mối quan hệ giữa Giang Nguyễn Nguyễn và Lệ Bạc Thâm, không biết bây giờ nhìn thấy Lệ Bạc Thâm đi cùng với người phụ nữ khác, thì cô sẽ phản ứng như thế nào đây.
Cô ta thật sự rất mong chờ.
Khi đi xuống tầng, ông cụ hỏi Giang Nguyễn Nguyễn, với tình hình hiện tại của ông có thể xuống giường hay không, sau khi được cho phép, ông cụ nhờ Tần Vũ Trì và quản gia giúp đỡ rồi cùng nhau xuống tầng.
Ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn lạnh nhạt ngồi bên cạnh bàn ăn, cô cố gắng hạn chế tối đa sự hiện diện của mình.
Tần Vũ Phỉ ở bên cạnh dường như cố ý, thỉnh thoảng sẽ khơi gợi một số vấn đề, đầu tiên hỏi Phó Vi Trữ sau đó lại hỏi cô.
Bởi vì có ông cụ ở đây nên Giang Nguyễn Nguyễn cũng đáp lại từng câu một.
...