Chương 170


...

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu đáp lại, tâm trí đều hướng về Tiểu Tinh Tinh: “Tiểu Tinh Tinh đâu? Để tôi đi xem xem.”

Nghe vậy, Lục Cảnh Ngự giơ ngón tay chỉ vào góc phòng.

Giang Nguyễn Nguyễn đưa mắt theo hướng anh ta chỉ, nhìn thấy cô bé đang rúc vào trong góc, đầu gối co lên, ánh mắt trống rỗng hệt như một con búp bê mỏng manh không có linh hồn.

Nghĩ đến nụ cười ngọt ngào mỗi lần cô bé nhìn thấy cô, Giang Nguyễn Nguyễn chợt có chút khó thở vì đau lòng.

Mới sáng nay, cô bé này vẫn còn dùng đôi mắt lấp lánh đang nắm chặt vạt váy của cô, vậy mà bây giờ nó đã trở nên vô hồn như thế này……

Giang Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng bước vào phòng, ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, khẽ gọi tên: “Tinh Tinh, là dì đây.”

Tiểu Tinh Tinh không phản ứng chút nào.

Nhìn thấy cô bé như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn thật sự không nói nên lời.

Lục Cảnh Ngự đứng sau lưng thấp giọng nhắc nhở cô: “Giang tiểu thư, bây giờ Tiểu Tinh Tinh đã hoàn toàn khép kín trái tim và tự cách ly bản thân với thế giới bên ngoài, cô phải cố gắng kết nối với con bé mới có thể kéo bé ra khỏi thế giới của mình, hãy kiên nhẫn.”

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn cố gắng bình tĩnh lại, im lặng gật đầu rồi tiếp tục nói chuyện với Tiểu Tinh Tinh.

“Tinh Tinh, dì đến gặp con này, dì còn mang theo hai anh trai nữa, con xem, bọn họ đều ở đây!”

Hai đứa nhỏ vội vàng chạy tới, Mộ Mộ nhăn nhó nhìn Tiểu Tinh Tinh: “Anh đến gặp em này! Đừng có mà khóc nhè đấy!”

Triều Triều cau mày nhìn ánh mắt của Tiểu Tinh Tinh: “Đừng sững sờ nữa, để bọn anh chơi với em đi, được không?”

Lúc trước, mỗi lần nghe hai người bọn họ nói như vậy Tiểu Tinh Tinh đã bật cười vui vẻ.

Nhưng lần này, có vẻ như cô bé không nghe thấy gì cả, thân thể nhỏ bé vẫn ngồi yên tại chỗ mà không hề thay đổi tư thế.

Nụ cười trên mặt Mộ Mộ từ từ nhạt dần, khóe miệng cậu bé rủ xuống: “Em nói chuyện với bọn anh đi, em có buồn vì bọn anh không đi học không? Để anh nói cho em biết, anh và anh trai sắp trở về rồi, sau này bọn anh sẽ mang em theo bên cạnh, em muốn đi đâu chơi bọn anh cũng đi theo luôn, được không?”

Triều Triều kéo căng khuôn mặt nhỏ đe dọa: “Nếu em còn mặc kệ bọn anh nữa, bọn anh sẽ không đưa em đi chơi đâu!”

Nói xong, Tiểu Tinh Tinh vẫn không có phản ứng.

Hai đứa nhỏ hít hít mũi thay đổi cách khác, tiếp tục cười nói với Tiểu Tinh Tinh, thậm chí còn kể về chuyện hai đứa vừa đi khu vui chơi, bọn chúng nói khi nào cô bé khỏe lại chúng sẽ dẫn cô đi cùng.

Nhưng nói mãi đến khi miệng khô khốc, Tiểu Tinh Tinh vẫn ngồi yên như vậy, không hề di chuyển tầm mắt đi đâu hết.

Thấy vậy, đôi mắt hai đứa nhỏ đỏ lên, quay đầu kéo tay áo Giang Nguyễn Nguyễn: “Mẹ ơi, hình như em gái không nghe thấy chúng ta, con phải làm sao bây giờ……”

Giọng nói của hai đứa nhỏ thậm chí còn mang theo chút nức nở.

Ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn cũng hơi đỏ, nhưng cô vẫn ép mình bình tĩnh lại, sờ sờ đầu hai đứa nhỏ nhẹ nhàng, “Tiểu Tinh Tinh sẽ khỏe lại thôi, các con có thể nghỉ ngơi một lát, mẹ sẽ ở đây nói chuyện với em gái một xíu nữa.”

Hai đứa nhỏ mím chặt miệng không muốn khóc trước mặt em gái, lặng lẽ lui về phía sau mẹ.

Giang Nguyễn Nguyễn thận trọng vươn tay ra ôm Tiểu Tinh Tinh vào lòng, mặc kệ cô bé có nghe thấy hay không, cô suýt chút nữa đã nói ra hết suy nghĩ của mình.

Tiểu Tinh Tinh nằm trong lòng cô hệt như một con búp bê.

Nhìn thấy dáng vẻ của hai người bọn họ, trong lòng Lệ Bạc Thâm khẽ động.

Hắn càng ngày càng chắc chắn Giang Nguyễn Nguyễn không biết Tiểu Tinh Tinh là con gái ruột của mình.

Nếu không, người tàn nhẫn bỏ rơi đứa trẻ lúc trước làm sao có thể đối xử tốt với con bé như vậy chứ.

Nhưng nếu sự thật là như vậy thì lúc đó đã xảy ra chuyện gì?

...