...
Còn cô thì hạnh phúc đến điên, chỉ một lòng chờ mong đêm tân hôn tới.
Ai ngờ Lệ Bạc Thâm vừa xuất hiện đã tỏ vẻ chán ghét nói: “Giang Nguyễn Nguyễn, hẳn là cô đã biết người tôi muốn kết hôn là Phó Vi Trữ, không phải cô! Chỉ có cô ấy mới đủ tư cách làm vợ tôi, cô không xứng!”
Giang Nguyễn Nguyễn biết Lệ Bạc Thâm không có nghĩa vụ phải thích hay là yêu thương cô.
Nhưng cô vẫn ngây thơ níu giữ hy vọng, nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ sưởi ấm được trái tim lạnh giá của người đàn ông này.
Trong ba năm kết hôn vừa qua, cô đã làm việc chăm chỉ và cố gắng trở thành một người vợ tốt nhất có thể.
Tối nào cô cũng tự mình xuống bếp để mỗi khi hắn về sẽ có ngay một mâm cơm nóng hổi đang chờ.
Mà mỗi lần dù muộn thế nào, cô cũng kiên trì chờ hắn trở về mới an tâm.
Mỗi khi hắn uống rượu xã giao về đều do cô chăm sóc, không bao giờ giả vờ nhờ ai làm thay bất cứ chuyện gì cả.
Mỗi lần hắn bị bệnh hoặc bị thương cô đều là người lo lắng hơn bất cứ ai trong nhà.
Vào mùa đông hằng năm, cô sẽ là người bật máy sưởi, đun nước nóng cho hắn, sáng sớm cô sẽ dậy sớm làm ấm quần áo cho hắn, hy vọng ngày hôm đó hắn sẽ không bị lạnh…
Nhưng mà, không yêu vẫn là không yêu.
Cho đến hôm trước ngày sinh nhật của cô, Lệ Bạc Thâm ở lại bệnh viện cùng Phó Vi Trữ, cuối cùng cô cũng hiểu.
Tất cả những điều này chỉ là ảo tưởng của một mình cô!
Trái tim của người đàn ông đó, cả đời này cô sẽ không thể nào sưởi ấm được.
Hắn đã thuộc về người phụ nữ khác!
Giang Nguyễn Nguyễn đã hoàn toàn hết hy vọng rồi!
……
Khi Lệ Bạc Thâm tỉnh lại đã là mười giờ sáng.
Sau khi đứng dậy khỏi giường, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn chính là bóp ch ết Giang Nguyễn Nguyễn!
Hắn đường đường là tổng giám đốc Lệ thị, là người nổi danh khôn khéo trong giới thương nghiệp, đánh đâu thắng đó không gì cản được, từ trước đến giờ chưa có người nào có thể tính kế hắn, làm hắn chịu thiệt như vậy.
Hắn thật sự không bao giờ ngờ được lần đầu tiên của mình lại rơi vào tay người phụ nữ đó!
Hắn tức giận, tìm kiếm khắp phòng vẫn không tìm thấy bóng dáng người phụ nữ đó đâu, cuối cùng tầm mắt của hắn thoáng nhìn thấy tờ giấy trên bàn cạnh giường.
“Cái gì?”
Lệ Bạc Thâm nhíu mày thật chặt bước tới cầm lên nhìn một cái.
Bốn chữ “thỏa thuận ly hôn” lập tức đập vào mắt.
Đồng tử hắn co rụt lại, vẻ mặt đột nhiên âm trầm hẳn.
Đầu tiên là dùng thủ đoạn lừa hắn phát sinh quan hệ, giờ lại bày trò gửi đơn ly hôn… cô ta đúng là càng ngày càng có nhiều thủ đoạn!
Lệ Bạc Thâm không tin Giang Nguyễn Nguyễn sẽ ly hôn với mình.
Hắn đứng dậy mặc quần áo hẳn hoi rồi đi xuống lầu, toàn thân tỏa ra sát khí chất vấn quản gia: “Ông có nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn đâu không?”
...