...
“Tôi nhớ cô mới từ nước ngoài trở về, Triều Triều và Mộ Mộ chắc cũng lớn lên ở nước ngoài phải không? Không ngờ hai đứa trẻ này có thể dùng tiếng quốc ngữ tốt như vậy.”
Cô giáo chỉ kiếm cớ để giữ chân cô lại. Lúc trong lớp, Triều Triều và Mộ Mộ biểu hiện rất tốt cho nên lúc này cô ấy cũng không biết phải nói gì, cuối cùng đành lôi mấy chuyện vặt vãnh ra để tán gẫu.
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười gật đầu: “Bởi vì xung quanh chúng tôi vẫn có rất nhiều người bổn quốc*, bình thường chúng tôi vẫn giao tiếp với họ bằng tiếng phổ thông.”
(*người bản xứ của đất nước của mình)
Hai đứa nhỏ không nói mà gì chỉ ngoan ngoãn mỉm cười, nghe mẹ nói đến đâu là chúng cứ gật đầu theo đến đó.
Nhìn thấy bọn nhóc ngoan ngoãn như vậy, cô giáo không khỏi có chút ghen tị: “Ngoài tiếng quốc ngữ và tiếng Anh ra, hình như bọn nhóc còn nói được cả tiếng Pháp nữa phải không?”
“Chà, có lẽ là bọn nhóc đã học được từ mấy đồng nghiệp ngoại quốc của tôi.”
Giang Nguyễn Nguyễn xoa đầu hai đứa trẻ.
Nghe vậy, cô giáo không khỏi cảm thán một câu: “Nói như vậy là do bọn nhóc quá thông minh rồi, tuổi còn nhỏ đã thông thạo ba thứ tiếng, các môn học tiểu học đối bọn chúng cũng không thành vấn đề gì, hơn nữa lớn lên sẽ còn rất đẹp trai, cô thật biết sinh con mà!”
Được cô giáo khen nhiều như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi bật cười: “Cô giáo quá khen rồi, bọn trẻ chỉ ham học chút thôi.”
Nói chuyện được một lúc, Giang Nguyễn Nguyễn lại nhớ đến sẽ có người đến đón cô bé bên cạnh.
Nhìn lại đồng hồ cũng thấy thời gian đã trôi qua một lúc rồi.
Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn thoáng căng thẳng, cô hỏi: “Đúng rồi, khi nào thì cha mẹ của bạn học này mới đến đón vậy?”
Cô giáo nhìn đồng hồ nói: “Chắc là sắp đến rồi.”
Nghe vậy Giang Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu, cụp mắt xuống, liếc nhìn cô bé bên cạnh.
Cô bé ngoan ngoãn đứng bên cạnh cô, trong tay vẫn nắm chặt góc áo của Giang Nguyễn Nguyễn giống như sợ cô sẽ bỏ chạy đi mất.
Giang Nguyễn Nguyễn thấy vậy chỉ có thể chấp nhận sự thật là mình trốn không thoát, cô quay đầu nhìn về phía hai đứa nhỏ: “Các con có thể lên xe đợi mẹ trước được không?”
Hai đứa nhỏ gật đầu, ngoan ngoãn đi về phía cổng trường mẫu giáo.
Nhìn thấy bọn nhóc lên xe, Giang Nguyễn Nguyễn mới thở phào nhẹ nhõm thu hồi ánh mắt lại.
Nếu như cô không thể tránh khỏi việc gặp lại hai người kia thì để hai đứa nhỏ tránh đi trước cũng tốt.
Tại cổng trường mẫu giáo.
Triều Triều và Mộ Mộ mở cửa xe rồi lần lượt bước lên, ngồi cạnh cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
“Anh nói thử xem, tại sao mẹ lại bảo chúng ta ra xe trước?”
Mộ Mộ nâng cằm, vẻ mặt khó hiểu.
Triệu Triều vùi đầu cất cặp đi học của hai người đi rồi đứng dậy ghé sát vào người cậu bé, dùng giọng chắc chắn nói: “Bởi vì cha sắp đến.”
Không biết tại sao nhưng hình như mẹ không muốn bọn họ gặp mặt cha.
Tuy nhiên, chắc chắn là mẹ chưa biết bọn họ đã sớm tra ra danh tính thực sự của cha, đồng thời còn biết cha trông như thế nào nữa!
Hai cặp mắt nhỏ bắt đầu háo hức nhìn ra ngoài.
...