...
Hỏng!
Hỏng rồi! Hỏng rồi!
Để chơi gái, thủ đoạn nào Miêu Tử Hào cũng có thể làm.
Nếu Lý Phong biết được, hậu quả sẽ rất tai hại!
Phải ngăn bọn họ lại!
Cùng lúc đó, tại khách sạn Hoàng Quan Đông Hải.
Tên cầm đầu kéo Hứa Mộc Tình vào phòng tổng thống.
Hắn nặng nề đẩy Hứa Mộc Tình lên chiếc giường lớn mềm mại trong phòng tổng thống.
"Tổng giám đốc Hứa, tối nay cô phải phục vụ cậu Miêu của chúng tôi thật tốt đấy”.
"Bằng không thì tôi cùng mười mấy anh em sẽ tới phục vụ cô”.
Dứt lời, tên cầm đầu và một đám côn đồ bước ra ngoài với nụ cười dâm đãng trên môi.
Sau đó, liền thấy Miêu Tử Hào mặc vest, đi giày da bước vào.
"Ồ, không ngờ cuối cùng cô vẫn nằm trên giường của tôi nhỉ”.
Miêu Tử Hào không đợi được nữa.
Cứ như vậy một lát sau, tâm trí của hắn đều là Hứa Mộc Tình.
Hắn tưởng tượng sau khi vươn tay cởi bỏ quần áo của Hứa Mộc Tình, sẽ nhìn thấy một bức tranh đẹp như mơ!
Miêu Tử Hào không đợi được nữa.
Hắn gấp gáp cởi cà vạt.
Cởi cúc trên bộ vest, đi về phía Hứa Mộc Tình.
"Đừng qua! Anh đừng qua đây!"
Hứa Mộc Tình nức nở nói.
Cô nắm lấy chiếc gối bên cạnh, vung liên tục.
Mà cô càng làm thế, điệu cười trên khuôn mặt của Miêu Tử Hào càng trở nên hèn mọn hơn.
"Hê hê hê hê, em không biết phụ nữ càng làm thế thì càng khơi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông sao?"
"Hơn nữa, nhìn bộ dạng bây giờ của em, cho dù không cởi quần áo, thì vẫn vô cùng hấp dẫn”.
"Anh thực sự không nhịn được nữa rồi. Anh chưa từng thấy người phụ nữ nào hấp dẫn như em!"
“Đáng yêu chết đi được!”, Miêu Tử Hào lè lưỡi liếm môi.
Hắn thậm chí còn đưa tay ra lau nước dãi đọng lại ở khóe miệng.
Không chỉ miệng hắn ướt mà toàn thân hắn cũng ướt.
"Đừng tới đây, chồng tôi sẽ tới ngay bây giờ đấy, chút nữa anh ấy sẽ không tha cho anh đâu!"
"Hahahaha!"
Miêu Tử hào cười to: "Ý của em là thằng ở rể đó à?"
"Hắn đến đây cũng được thôi, cứ để hắn tới đi, lát nữa anh sẽ chơi em trước mặt hắn”.
"Nghĩ đến thôi cũng đã thấy kích thích rồi!"
"Giờ hắn vẫn chưa tới, chúng ta chơi vài trò chơi khởi động trước đã đi!"
Miêu Tử Hào lúc này bắt đầu đưa tay ra cởi thắt lưng.
"Không nhịn nổi nữa, em quyến rũ quá!"
Hứa Mộc Tình nắm lấy cái gối và những thứ bên cạnh, đập tới tấp.
Khi Miêu Tử Hào đang chậm rãi cởi quần ra, thì bốn tên vệ sĩ canh giữ ở cửa đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Một trong số chúng không khỏi không đưa tay ra sờ sờ vào phía sau đầu của mình.
Hắn hỏi tên bên cạnh: "Lạ thật, chúng mày có cảm thấy tự nhiên lạnh không?"
Những tên bên cạnh chưa kịp trả lời thì đã nhìn thấy một người ở hành lang không xa có người chậm rãi đi tới.
Sải chân của người đó không rộng, đi cũng không nhanh.
Nhưng không biết tại sao, chỉ trong nháy mắt, người đó đã tới trước mặt bọn chúng rồi.
"Thằng kia! Có biết đây là đâu không? Cút mau!"
"Nếu quấy rầy cuộc vui của cậu chủ, cẩn thận...”
Tên vệ sĩ chưa kịp nói xong, thì tay Lý Phong đột nhiên duỗi ra, túm lấy miệng đối phương.
"Rắc rắc!"
Xương mặt của vệ sĩ trực tiếp bị năm ngón tay của Lý Phong bóp nát!
Lý Phong hất tay một cái, tay trái đập vào đầu một tên vệ sĩ khác bên cạnh.
Lập tức, cơ thể tên vệ sĩ xoay liên tục trên không trung rồi rơi xuống hành lang cách đó mười mét.
Tiếp đó, những vệ sĩ còn lại cũng chịu chung số phận, Lý Phong giơ chân đá thẳng vào cánh cửa kiên cố của phòng tổng thống!
Rầm!
Gió lạnh "vù vù" theo Lý Phong thổi vào phòng tổng thống.
"Chồng!"
...