Chương 439: Mày dám coi thường


...

tao

Một ngón tay!

Lý Phong chỉ dùng một ngón tay!

Là đã có thể đỡ được nắm đấm của

Trương Tam dễ như trở bàn tay.

Hai mắt Trương Tam đột nhiên mở

ra, khí tức trên người ông ta tự

nhiên tăng vọt!

"Thằng nhãi, mày dám coi thường

tao!?"

Trương Tam giận dữ gầm lên một

tiếng.

Tất cả khí thế được giải phóng,

ngay lập tức cô đọng lại và ngưng

tụ vào nắm đấm!

"Bát Cực Phá Sơn Băng!"

Tốc độ cú đấm này đã vượt qua

tầm nhìn của con người.

Không nhìn thấy!

Thậm chí còn không thể nhìn thấy

bóng của nó!

"Bah”.

Tuy nhiên, một cú đấm mạnh bạo

như thế lại chả tạo ra âm thanh gì.

Có cảm giác như muốn đánh một

quả rắm thật kêu.

Kìm nén hồi lâu, mặt đã đỏ bừng

hết cả lên rồi.

Kết quả là khi thả ra.

Chỉ là một quả rắm xịt!

Thì ra Lý Phong đã dùng một ngón

tay khác để đỡ đòn cực mạnh của

Trương Tam!

Điếng người!

Không thể tin được!

Trương Tam trợn tròn mắt.

Nắm đấm của ông ta run lên.

"Không thể! Không thể thế được!"

Trương Tam hét lớn một tiếng.

Ông ta đấm liên tục vào Lý Phong.

Nhưng cú nào cũng bị Lý Phong

chặn lại.

Lúc đó.

Chỉ thấy một ngón tay của Lý Phong

không ngừng chuyển động.

Cuối cùng, ngón tay của Lý Phong

khẽ búng ra.

Trương Tam bị sốc hết lần này đến

lần khác.

Khi Trương Tam đã bình tĩnh lại, Lý

Phong nhẹ nói.

"Nếu ông đã luyện Bát Cực Quyền”.

"Thì tôi sẽ cho ông xem thế nào là

Bát Cực Phá Sơn Băng thật sự”.

Trong khi nói, Lý Phong bày ra tư

thế giống hệt Trương Tam vừa rồi.

"Bát Cực…”

"Phá Sơn Băng!"

Hô lên!

Thân ảnh anh di chuyển!

"Vù!"

Ngay khoảnh khắc hai mí mắt của

Trương Tam chạm vào nhau.

Lý Phong ra tay.

"Bùm!"

"Rắc! Rắc!"

Tay phải của Trương Tam, bắt đầu

từ khớp ngón tay, đến xương bả vai

đều vỡ nát!

Trương Tam lui về phía sau mấy

bước.

Cuối cùng, một tiếng "ộc" phát ra,

một ngụm máu lớn phun ra.

Ông ta kinh hãi nhìn Lý Phong.

Mặc dù xương tay phải đã tan nát,

nhưng trong mắt Trương Tam

không có một tia hận ý hay tức giận

khi nhìn Lý Phong.

Có thì đó chỉ là một sự ngạc nhiên

và kinh hãi sâu sắc!

"Tại sao mày không giết tao?"

Trương Tam biết vừa rồi Lý Phong

hoàn toàn có khả năng giết chết

ông ta chỉ bằng một cú đấm.

Sắc mặt Lý Phong lạnh nhạt.

"Nãy tôi nói rồi, cú tát lúc nãy của

ông làm tôi thấy rất thoải mái nên

tôi chỉ phế một cánh tay của ông

thôi”.

Tay phải của Trương Tam hoàn

toàn đã mất hết cảm giác.

Tay phải của ông ta đã tàn phế

hoàn toàn!

Trương Tam nhìn thẳng vào Lý

Phong: "Mày đã luyện thế nào vậy?"

"Hồi đó, sư phụ tao cũng không thể

đạt tới trình độ của mày được!"

Lý Phong nhếch miệng cười: "Muốn

biết, tôi có thể dạy cho ông, nhưng

ông phải đồng ý với tôi một việc”.

Trương Tam là một võ sĩ.

Điều mà người võ sĩ quan tâm nhất

là đột phá được chính mình.

Để đạt đến trình độ của sư phụ

mình, thậm chí vượt xa sư phụ của

mình.

Đây có thể coi là mong ước ấp ủ từ

lâu của tất cả đệ tử.

Trương Tam nhìn tay phải của

mình, thở dài nói: "Đáng tiếc, tay

phải của tôi đã vô dụng rồi, cho dù

anh có nói cho tôi biết thì cũng vô

dụng thôi”.

"Tay phải hỏng rồi thì còn tay trái

mà”.

"Bao năm qua ông toàn luyện tay

phải, không để ý đến tay trái”.

"Theo phương pháp tôi đã nói, dựa

vào điều kiện và khả năng lĩnh hội

của ông, trong vòng một năm, ông

sẽ đột phá”.

“Thật sao!?”, một tia sáng xẹt qua

mắt Trương Tam.

Lý Phong cau mày: "Nhưng tôi còn

chưa nói điều kiện mà”.

“Anh nói đi, điều kiện gì?”, Trương

Tam hỏi đơn giản.

"Giáo chủ mà hắn nói là ai? Ở đâu?"

Khi Lý Phong hỏi câu này, ánh mắt

Trương Tam chợt lóe lên.

Trương Tam đang do dự.

Đấu tranh!

Một lúc sau, Trương Tam thở dài

nói: "Tôi không thể nói cho anh

biết!"

"Ngay cả khi tôi nói ra, thì cũng sẽ

không có lợi cho anh đâu”.

"Tuy rằng anh không hề yếu nhưng

so với giáo chủ thì anh chỉ là con

sâu cái kiến thôi!"

Người luyện võ rất kín miệng.

Lý Phong biết rất rõ ràng là không

thể lấy được thông tin gì từ miệng

Trương Tam.

Anh dừng lại một lúc, rồi nói.

"Nếu nói như vậy, thì điều kiện của

tôi là ông bỏ giáo chủ của ông đi”.

Trương Tam cười lạnh một tiếng:

"Tổ chức chúng tôi không cần phế

vật”.

"Tay phải của tôi giờ đã vô dụng,

cho dù tôi có quay lại cũng không

có tác dụng gì nữa”.

"Không cần anh nói, tôi cũng sẽ rời

đi”.

Lý Phong vỗ tay: "Tốt lắm”.

Nói xong, Lý Phong bước nhanh tới

chỗ Trương Tam, nói nhỏ vài câu.

Lý Phong càng nói, con ngươi của

Trương Tam càng giãn rộng ra.

Cuối cùng, ông ta chợt nhận ra.

Trương Tam nhìn Lý Phong bằng

ánh mắt vô cùng cảm kích.

"Cảm ơn anh! Tôi không ngờ chỉ với

vài câu nói, anh đã có thể giải quyết

được vấn đề nan giải mà mấy chục

năm nay môn phái tôi gặp phải!"

Trương Tam kinh ngạc nhìn Lý

Phong.

"Anh là ai?"

"Tại sao anh lại biết tường tận về bí

ẩn của Bát Cực Quyền chúng tôi

như thế?"

Lý Phong bình thản nhìn Trương

Tam: "Giống như ông vừa nói”.

"Ông không muốn nói cho tôi biết bí

mật của giáo chủ thì tôi cũng sẽ

không nói thêm cho ông biết”.

Sau khi nghe vậy, Trương Tam nhìn

Lý Phong bằng ánh mắt rất phức

tạp.

Sau đó ông ta đưa tay trái ra, làm

động tác như "tạm biệt".

Xoay người một cái, Trương Tam

nhanh chóng lao ra ngoài cửa sổ,

biến mất trong nháy mắt!

Bây giờ, trong phòng khách rộng

lớn, chỉ còn lại Lý Phong và Hậu

Thư Hạo.

Những người khác đã được đám

Vương Tiểu Thất xử lý.

Lý Phong từng bước đến gần Hậu

Thư Hạo.

"Đừng tới đây!"

Hậu Thư Hạo siết chặt nắm đấm và

cố thủ trong tư thế chiến đấu.

Nhìn thấy bộ dạng của Hậu Thư

Hạo, Lý Phong đột nhiên nở nụ

cười.

"Mày dám cười tao!?"

"Xin lỗi, tao không nên cười nhạo

mày, nhưng tao nhịn không được”.

"Không biết mày, với tư cách là một

thiên tài, sẽ giải quyết vấn đề này

tiếp theo như thế nào nhỉ?"

"Nếu đoán không lầm, Brad

Nicholas đến Thiên Môn, chắc chắn

không phải chỉ để đánh cắp công

thức của công ty TNHH mỹ phẩm

Đông Phương”.

"Hắn chắc là phải có nhiều việc

quan trọng hơn phải làm”.

"Bây giờ hắn đã chết, hơn nữa còn

chết trong biệt thự của mày”.

Lý Phong chỉ vào Hậu Thư Hạo:

"Hắn chết là vì mày”.

"Mày phải chịu trách nghiệm về việc

này”.

Nghe vậy, Hậu Thư Hạo đã bị sốc!

Hắn lo lắng đến mức đã quên mất

sự ảnh hưởng của vụ việc này.

Bây giờ sau lời nhắc nhở của Lý

Phong, Hậu Thư Hạo cuối cùng

cũng đã tỉnh ra.

Hậu Thư Hạo quay lại nhìn Brad

trên mặt đất.

Cơ thể của Brad đã lạnh ngắt rồi!

Hậu Thư Hạo hoảng sợ!

Cuống lên!

Lúc này, nụ cười tự tin trên gương

mặt hắn đã biến mất từ lâu.

Đôi mắt đầy khí thế cũng trở nên

vẩn đục.

Tay chân hắn bất giác co quắp lại.

Lo sợ tột cùng!

"Này, thiên tài, nghĩ xem, có cách

nào giải quyết được cuộc khủng

hoảng này không?"

"Nếu mày không thể nghĩ ra trong

vòng mười phút, mày sẽ đứt đấy”.

Nói xong Lý Phong xoay người rời

đi.

"Lý Phong, đừng có mà đắc ý!"

Nhìn thấy Lý Phong rời đi, Hậu Thư

Hạo nhảy dựng lên mắng Lý Phong.

"Tao là thiên tài!"

"Tao là thiên tài trăm năm mới có

một của gia tộc họ Hậu!"

...