...
Trên thế giới này.
Chỉ có một số người được Lý Phong tận tay đưa cho đồng xu này.
Ngoại trừ cô gái có mái tóc vàng này.
Số ít những người còn lại đều là những anh hùng hào kiệt trên thế giới.
Lúc này, trong phòng tổng thống của khách sạn Sheraton.
Cầu Thiên Sơn phấn khích ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái.
Đây là lần đầu tiên Cầu Thiên Sơn rời Kế Thành.
Những tòa cao ốc.
Đường phố náo nhiệt.
Dân số đông đúc.
Đã mang đến cho Cầu Thiên Sơm cảm giác vô cùng thích thú.
Ngay cả sau khi trở về khách sạn, tâm trí của Cầu Thiên Sơn thỉnh thoảng vẫn hiện lên khung cảnh những người phụ nữ mặc váy ngắn, để lộ ra đôi chân dài miên man tung tăng bước đi trên phố.
Những việc càng kích thích, anh ta càng muốn làm.
Sau khi Hậu Tông Vĩ sắp xếp Cầu Thiên Sơn trong phòng tổng thống, hắn lập tức quay trở lại nhận nhiệm vụ của Hậu Thụy Niên.
Tối nay, Hậu Thụy Niên sẽ đích thân tổ chức tiệc chiêu đãi Cầu Thiên Sơn.
Lúc Hậu Tông Vĩ không ở đây, tâm trí Cầu Thiên Sơn tràn ngập hình bóng yểu điệu thướt tha.
Đặc biệt là trong bầu không khí đặc biệt của phòng tổng thống ở khách sạn này.
Bởi vì trước đây, Cầu Thiên Sơn đã từng chơi phụ nữ trong phòng tổng thống.
Mỗi lần đến phòng tổng thống, hắn đều sẽ bị khung cảnh ở đây làm cho mặt đỏ tía tai, toàn thân róng ran bức bối.
Anh ta muốn được chịch.
Anh ta muốn cào cấu, muốn được chịch đám đàn bà ấy!
Cầu Thiên Sơn nói với đệ tử ở bên cạnh: “Cậu đi bắt một con đàn bà về đây ngay cho tôi”.
Tên đệ tử này có chút khó xử, nói: “Cậu chủ, bây giờ chúng ta không ở nhà, cậu chịu khó một chút”.
Cầu Thiên Sơn cầm lấy cái gạt tàn, ném vào mặt tên đệ tử: “Tôi muốn cậu đi ngay lập tức”.
Tên đệ tử quay lại nhìn người đàn ông trung niên vẫn luôn đứng bên cạnh.
Lần này ra khỏi nhà, Cầu Tam Nguyên đã phái một vị cao thủ đi theo bảo vệ con trai mình.
Cao thủ này chính là em trai của Cầu Tam Nguyên, chú ruột của Cầu Thiên Sơn, Cầu Tứ Hỉ.
Từ nhỏ, Cầu Tứ Hỉ đã luôn yêu thương chiều chuộng Cầu Thiên Sơn.
Có thể nói, Cầu Thiên Sơn trở thành bộ dạng như bây giờ, Cầu Tứ Hỉ cũng có một phần trách nhiệm.
Chỉ cần có Cầu Tứ Hỉ ở đây, Cầu Thiên Sơn có thể cầu được ước thấy.
Chỉ cần Cầu Thiên Sơn muốn, Cầu Tứ Hỉ sẽ làm mọi cách để đáp ứng anh ta.
Nhiều khi mọi người thường hay bàn tán sau lưng.
So với Cầu Tam Nguyên, Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn trông giống hai cha con hơn.
Thay vì khuyên ngăn Cầu Thiên Sơn, Cầu Tứ Hỉ lại nói với đệ tử của mình: “Cậu đi luôn bây giờ đi”.
“Trong khách sạn này, chỉ cần nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc quyến rũ và gợi cảm, lập tức đưa cô ta đến phòng tổng thống này”.
“Cậu chỉ cần nói với cô ta có tiền là được”.
“Chỉ cần cô ta phục vụ cậu chủ đây thật chu đáo, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu”.
Tên đệ tử không còn cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng bước ra khỏi phòng tổng thống.
Khi trong phòng chỉ còn lại Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn.
Cầu Thiên Sơn đột nhiên hỏi Cầu Tứ Hỉ: “Bố, bố nói xem chân của con có thể chữa khỏi không?”
Tiếng “bố” này của Cầu Thiên Sơn khiến Cầu Tứ Hỉ cảm thấy dễ chịu lạ thường.
Ông ta nhẹ nhàng xoa đầu Cầu Thiên Sơn, cười nói: “Con yên tâm, lần này chân của con nhất định sẽ được chữa khỏi!”
Cầu Thiên Sơn lại nói: “Nếu như cô gái Hứa Mộc Tình đó không thích con thì phải làm sao?”
Cầu Tứ Hỉ hừ lanh một tiếng: “Con trai ta là người ưu tú nhất, tốt nhất thế giới này”.
“Cô ta chỉ là một giám đốc nhỏ bé, có thể gả cho con đó đã là phúc phận của cô ta rồi”.
Nói đến đây, một tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt Cầu Tứ Hỉ.
“Nếu như cô ta không đồng ý thì bố sẽ bắt cô ta đi!”
“Để cô ta chết dần chết mòn trong trang viên Thiết Chưởng, phục vụ con cả đời”.
Lúc này, ở tầng bảy phòng họp của khách sạn Shereton.
Đây là một phòng họp nhỏ.
Có một số công ty lớn của nước ngoài đang tiến hành hội nghị đấu thầu.
Lý Phong chán nản ngồi trong góc, nhìn Hứa Mộc Tình sử dụng tiếng anh lưu loát, đang thảo luận các dự án với đại diện của một công ty nước ngoài.
Cho dù là hình tượng khí chất hay là năng lực nghiệp vụ của Hứa Mộc Tình đều vô cùng xuất sắc.
Ngay cả khi phải đối mặt với sự “đuổi cùng giết tận” của tập đoàn Đương Quy, cô vẫn có thể khiến tập đoàn Lăng Tiêu có chỗ đứng nhất định ở đất Thiên Môn.
Khi Lý Phong đang buồn chán thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lẻn vào qua cửa sau của phòng họp.
Người đến không phải ai khác.
Chính là cô gái mà vừa nãy Lý Phong đưa cho một đồng xu.
Lúc này, Millay đang nở nụ cười đi về phía Lý Phong.
Millay đến gần, cô ta nói với Lý Phong: “Này, tôi vừa nhận được một thông tin vô cùng quan trọng, bán cho anh giá hai nghìn tệ, anh thấy sao?”
Hàng lông mày kiếm của Lý Phong khẽ cau lại, lạnh nhạt đáp: “Không cần”.
“Anh chàng đẹp trai này, anh vẫn chưa hỏi tôi có thông tin gì mà đã vội từ chối rồi!”
“Cho dù cô bán tin tức gì, tôi cũng đều không có hứng thú”, Lý Phong bày ra vẻ không quan tâm.
Lúc này, Millay mới cố ý nhìn về phía Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình đang giao tiếp rất trôi chảy với các đại diện doanh nghiệp đó.
Cuộc trò chuyện và tiếng cười nói đầy tự tin, cuốn hút khiến người khác mê mẩn.
“Ôi chao! Một người đẹp tuyệt trần như giám đốc Hứa đây, ai có thể lấy được cô ấy sẽ hạnh phúc lắm đây!”
“Tuy nhiên, cho dù có thể cưới được cô ấy về, nhưng không thể nào bảo vệ cô ấy, vậy thì cũng vô dụng”.
Nói xong, Millay cố tính đưa máy ảnh của mình cho Lý Phong xem.
Trên màn hình điện tử của máy ảnh có hình của một người phụ nữ.
Người phụ nữ này ăn mặc rất thời trang, make up rất đậm.
Millay cố ý hỏi Lý Phong: “Anh không muốn biết cô ta là ai à?”
“Không muốn biết”, giọng điệu Lý Phong nhạt như một ly nước lọc, không có chút mùi vị gì.
Millay bày ra biểu cảm bị Lý Phong đánh bại: “Này, con người anh thật là quá nhàm chán luôn ấy”.
“Thôi bỏ đi bỏ đi, hôm nay tôi sẽ làm việc tốt”.
“Tôi nói cho anh biết, người phụ nữ này tên là Tôn Mỹ Trân”.
“Cô ta là tổng giám đốc xinh đẹp, giỏi giang, kiểu diễm nổi tiếng ở Thiên Môn”.
“Người phụ này có lai lịch không tầm thường nha....”
“Có liên quan đến tôi không?”, Lý Phong đột nhiên ngắt lời.
“Có chứ, tất nhiên là có rồi, bởi vì cô ta sắp tới đây rồi!”
Millay vừa nói xong câu này.
“Bụp!”
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Lúc này, một người phụ nữ ăn mặc rất lộng lẫy, make up lòe loẹt đi vào.
Hàng chục vệ sĩ hùng hậu đi theo phía sau người phụ nữ này.
Khí thế hừng hực.
Người phụ nữ này chính là Tôn Mỹ Trân.
Tôn Mỹ Trân liếc nhìn xung quanh một lượt, sau nhìn vào các đại diện của những công ty nước ngoài bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Ánh mắt Tôn Mỹ Trân đột nhiên sáng lên.
Cô ta dắt một đám vệ sĩ lập tức đi về phía Hứa Mộc Tình.
Tôn Mỹ Trân bước nhanh đến bên cạnh Hứa Mộc Tình và nói với cô: “Cô! Cút ra chỗ khác cho tôi!”
Cô ta ngẩng đầu, mặc dù không cao bằng Hứa Mộc Tình.
Nhưng khi nói chuyện, cô ta nhìn một lượt từ dưới lên trên.
Cô ta liếc mắt.
Môi hơi nhếch lên.
Kiêu căng!
Ngạo mạn!
Không coi ai ra gì!
...