...
“Nhà hàng của dì Dương Hồng bị cháy rồi”.
“Mẹ của chúng ta và dì Dương đều ở bếp sau, hai người đều chưa ra ngoài!”
Lý Phong lập tức nhíu mày, đạp mạnh vào chân ga.
Động cơ của chiếc xe gầm lên như một con thú lao đi!
Lúc này, Hứa Mộc Tình đã ra khỏi sảnh tiệc.
Cô ở một nơi tương đối yên tĩnh, chờ Lý Phong đến đón.
Trần Quả lặng lẽ đứng bên cạnh.
Lúc cô ấy không nói chuyện, giống như một cây cột thẳng đứng, bất động ở đó.
Hứa Mộc Tình khẽ cười, nói với Trần Quả: “Chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy nhưng chị vẫn chưa biết nhiều về hoàn cảnh gia đình của em”.
“Dù sao bây giờ cũng rảnh, hay là kể một chút về chuyện của gia đình em đi”.
Trần Quả liếc nhìn xung quanh.
Lúc này hai người họ đang ở trên một ban công rộng.
Ở đây có rất nhiều bàn.
Tuy nhiên, xung quanh không có ai cả.
Bên cạnh không có ai, Trần Quả mới có thể thả lỏng bản thân được một chút.
Nếu Hứa Mộc Tình đã hỏi, Trần Quả nói với Hứa Mộc Tình về hoàn cảnh gia đình mình một cách rất tự nhiên.
Giống như nhiều thành viên trong đội, Trần Quả cũng xuất thân từ nông thôn.
Bố mẹ của cô ấy là nông dân trồng trái cây.
Cô ấy sinh ra đúng vào mùa quả chín.
Vì vậy bố mẹ cô ấy mới đặt cho cô ấy cái tên như vậy.
Trong gia đình, Trần Quả còn có một người chị gái hơn cô ấy mười tuổi.
Và một người em trai nhỏ hơn cô ấy năm tuổi.
Để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, chị gái cô ấy đã lấy chồng từ năm mười năm tuổi.
Chị gái không được đi học, khi con được hai tuổi, chị ấy mới có chứng minh thư.
Bố mẹ cô ấy là kiểu người nông dân rất điển hình, trọng nam khinh nữ.
Hầu hết mọi của cải trong gia đình đều dành cho em trai.
Tuy nhiên, Trần Quả không bao giờ oán hận.
Dù sao bố mẹ cũng đã sinh cô ấy ra, không hề vứt bỏ cô ấy.
Hơn nữa còn để cho cô ấy học đến hết trung học cơ sở.
Như vậy là đã rất tốt rồi.
Vì để báo đáp, mỗi tháng Trần Quả đều sẽ gửi một nửa tiền lương của mình về cho bố mẹ.
Phần còn lại gửi cho chị gái.
Vì nếu như không có những hi sinh của chị gái năm đó, thì sẽ không có Trần Quả của hiện tại.
Nếu như cô ấy sinh sớm hơn một chút, trở thành chị cả.
Sợ rằng bây giờ cô ấy đã trở thành mẹ của hai đứa trẻ rồi.
Đây là lần đầu tiên Hứa Mộc Tình hiểu được về quá khứ của Trần Quả.
Hứa Mộc Tình rất yêu quý Trần Quả, người luôn túc trực ở bên cạnh bảo vệ cô.
“Vậy em có bao giờ nghĩ, nửa kia của mình trông như thế nào chưa?”
Trần Quả lắc đầu.
Hứa Mộc Tình hỏi thêm một câu: “Chắc là em cũng phải có tiêu chuẩn gì đó chứ nhỉ”.
Trần Quả nghĩ một lúc rồi nói: “Chỉ cần tốt hơn Trương Bằng Phi là được rồi.
Trần Quả nói như vậy, Hứa Mộc Tình thấy rất hả hê.
Cô đang định nói tiếp thì lúc này có một người đàn ông mặc vest, thắt cà vạt, đầu tóc bóng bẩy.
Tay trái của hắn ta cầm một chai rượu vang đỏ, tay phải cầm hai chiếc ly rỗng, nở nụ cười thô tục bước đến.
Hứa Mộc Tình khẽ cau mày khi nhìn thấy người này.
Điều thú vị là người này cũng tên là Trương Bằng Phi.
Chỉ là, tên này khác hoàn toàn với thuộc hạ dưới trướng của Lý Phong, mặc dù hay thích khoe khoang.
Nhưng Trương Bằng Phi kia làm việc rất chăm chỉ.
Còn tên Trương Bằng Phi này đến từ thủ đô, là cậu chủ của một gia đình hạng hai ở thủ đô.
Bên ngoài, hắn ta là chủ tịch của tập đoàn Phi Tường.
Trên thực tế, tập đoàn Phi Thương chỉ là lớp vỏ bọc được Trương Bằng Phi thành lập với sự trợ giúp của quyền lực gia đình.
Hắn ta là một dân chơi chính hiệu.
Vai trò cụ thể của công ty này là để rửa tiền cho gia tộc bọn họ.
Thường ngày, Trương Bằng Phi toàn làm những chuyện bỉ ổi bẩn thỉu.
Vừa nãy Hứa Mộc Tình đã gặp Trương Bằng Phi rồi.
Một đối tác làm ăn của cô đã bí mật kể về quá khứ của Trương Bằng Phi này cho cô nghe.
Đồng thời cũng nhắc nhở Hứa Mộc Tình phải cảnh giác với tên này.
Người đàn ông này thường dùng quyền lực của gia tộc để chơi đùa với phụ nữ.
Hắn ta là một tay chơi khét tiếng ở đất thủ đô.
“Cô Hứa, vừa này tôi tìm cô một vòng mà không thấy đâu, thì ra cô ở đây à?”
Trương Bằng Phi ung dung tiến đến gần.
Trước mặt Hứa Mộc Tình, hắn ta tự tay rót rượu vang đặc như máu vào hai chiếc ly.
Trường Bằng Phi cầm một chiếc ly lên, lắc nhẹ rồi đưa cho Hứa Mộc Tình.
“Cô Hứa, gặp nhau là do duyên phận”.
“Hai người chúng ta có thể gặp nhau ở một nơi lãng mạn như thế này, cũng được coi là một mối duyên trời ban”.
“Mong cô nể mặt, uống ly rượu này”.
Khi ly rượu mới được đưa đến nửa đường, đã bị tay của Trần Quả chặn lại.
Trần Quả lạnh lùng liếc nhìn Trương Bằng Phi.
“Giám đốc của chúng tôi không uống rượu”.
Khóe mắt Trương Bằng Phi khẽ co giật, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Tuy nhiên, hắn ta vẫn giữ nụ cười trên môi.
Nói với Hứa Mộc Tình: “Cô Hứa, cô làm như vậy là không nể mặt tôi rồi”.
“Mặc dù tập đoàn của tôi vẫn chưa tiến vào Thiên Môn”.
“Tuy nhiên, lĩnh vực kinh doanh của chúng tôi lại trùng khớp với tập đoàn của cô Hứa”.
“Tôi tin rằng hai chúng ta sẽ sớm bắt tay hợp tác thôi”.
“Uống một ly rượu để chúc mừng sự hợp tác trong tương lai của hai tập đoàn chúng ta cũng là điều nên làm”.
Sắc mặt Hứa Mộc Tình vẫn không thay đổi.
Sắc mặt cô cung kính nhưng không gần gũi.
Giọng nói sắc bén: “Chủ tịch Trương, thật sự xin lỗi”.
“Lúc chồng tôi không có ở đây, tôi không thể uống rượu được”.
Trương Bằng Phi đột nhiên bật cười: “Cô Hứa, cô không nên lấy thằng chồng ở rể không lên được cửa chính đó của cô ra nói chuyện chứ”.
“Mọi người đều biết rằng thằng đó chẳng qua chỉ là một cái bia đỡ đạn thôi”.
“Hai người nhất định là kết hôn giả”.
“Ký kết một thỏa thuận, sau đó hai người chia ra ngủ hai giường”.
“Thường ngày sẽ tự tìm niềm vui cho riêng mình”.
“Chỉ giả bộ ân ân ái ái trước mặt người khác thôi đúng không?”
Trong lúc nói chuyện, Trương Bằng Phi cố ý cầm ly lên, nhấp một ngụm rượu vang.
Hắn ta cười một cách nho nhã.
“Cô Hứa, hay là cô xem xem tôi thế nào?”
“Nhà họ Trương chúng tôi cũng là gia đình thuộc top đầu ở thủ đô”.
“So với mấy gia tộc nhỏ các cô ở Ninh Châu, thì lai lịch của gia tộc chúng tôi lâu đời hơn nhiều đấy”.
“Nếu như bây giờ cô có quan hệ tốt với tôi, tương lai tập đoàn Lăng Tiêu của cô muốn tiến vào thủ đô cũng không phải không có khả năng”.
Nói xong, Trương Bằng Phi lại đưa ly rượu vang tới.
Hắn ta tự tin cho rằng Hứa Mộc Tình nhất định sẽ đón lấy ly rượu này.
Tuy nhiên, giữa chừng lại có một bàn tay bất ngờ cầm lấy ly rượu vang đó.
Người này không phải là Trần Quả.
Người này đã âm thầm đứng bên cạnh Trương Bằng Phi từ lúc nào.
Sau khi lấy ly rượu vang, người đó liền uống cạn ly rượu vang đỏ như máu ấy.
Trương Bằng Phi quay đầu lại nhìn, phát hiện ra đó là một người phụ nữ tóc xanh, mắt vàng, vẻ ngoài rất bình thường.
Trương Bằng Phi cảm thấy vô cùng chán ghét loại phụ nữ nhan sắc có hạn mà thủ đoạn thì vô biên như thế này.
Hắn ta giật chiếc ly từ tay người phụ nữ đó, tức giận đập mạnh xuống đất, quát lớn.
“Cô từ đâu tới đây vậy? Lập tức cút khỏi đây cho tôi!”
Người phụ nữ tóc vàng mỉm cười, nhìn Trương Bằng Phi.
“Con đàn bà xấu xí này, cô cười cái gì mà cười?”
“Tôi nói cho cô biết, nếu như cô không chịu đi, tôi….”
Trương Bằng Phi vẫn chưa kịp nói hết câu.
Bởi vì người phụ nữ tóc vàng đó đột nhiên ra tay.
Tốc độ bàn tay của cô ta nhanh như rắn săn mồi.
...