...
“Bố mẹ tôi không liên quan gì đến chuyện này, tại sao mấy người lại đánh bọn họ? Vì sao vậy!”
Trong điện thoại, giọng nói u ám của Lại Tranh Hồng phát ra.
“Ha ha ha, đây là kết cục của đám kiến hèn mòn chúng mày khi dám cả gan động vào cậu Lương”.
“Phương Văn Văn, bây giờ tao cho mày một con đường sống, cũng cho bố mẹ mày một con đường sống”.
“Mày lập tức nghĩ cách lừa Cố Ngôn Hi đến Thành Hải cho tao”.
“Nếu như nó không tới, thì mày cứ đợi nhận xác bố mẹ đi”.
Nói xong, Lại Tranh Hồng liền cúp máy.
Điện thoại trong tay Phương Văn Văn rơi xuống đất.
Cô ta quay đầu nhìn Cố Ngôn Hi: “Làm sao bây giờ, chúng ta rốt cuộc phải làm gì bây giờ?”
“Tại sao chúng ta lại xui xẻo như vậy chứ? Chúng ta chỉ muốn yên phận làm ca sĩ sống qua ngày thôi mà”.
“Vì sao bọn chúng lại cứ luôn ức hiếp chúng ta như vậy!?”
“Là bởi vì hai người chưa đủ mạnh”.
Lúc này, cửa phòng bị ai đó đẩy ra.
Lý Phong đưa theo hai đàn em bước vào.
Nhìn thấy Lý Phong, Phương Văn Văn lập tức quỳ phịch xuống trước mặt anh.
“Anh Phong, cầu xin anh, cầu xin anh cứu bố mẹ tôi!”
“Bọn họ vất vả cả một đời, cuộc sống của gia đình tôi mới tốt hơn được một chút, bọn họ thậm chí còn chưa được hưởng một chút phúc nào”.
Không đợi Lý Phong lên tiếng, Vương Tiểu Thất ở phía sau đã bước tới đỡ Phương Văn Văn đứng dậy.
“Cô đừng lo lắng, có đại ca của chúng tôi ở đây, chúng tôi nhất định sẽ lo chuyện này”.
Sáng sớm hôm sau, Lý Phong chuẩn bị di chuyển đến Thành Hải.
Hứa Mộc Tình tự tay mặc áo khoác cho Lý Phong.
Cô cắn chặt môi bằng hàm rằng răng trắng nõn, khẽ nhíu mày, nhìn Lý Phong nói: “Chồng à, có phải em rất vô dụng không? Em toàn gây phiền phức cho anh”.
“Ngốc này! Anh sinh ra là để giải quyết rắc rối cho em mà”.
Lý Phong nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt yêu chiều, sờ đầu cô: “Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về nhé”.
Nói xong câu này, Lý Phong cố ý nhướn mày trái, chớp mắt với Hứa Mộc Tình, liếc mắt đưa tình với cô.
Câu nói của Lý Phong khiến cho gương mặt Hứa Mộc Tình nóng bừng lên: “Đáng ghét, cô Cố đang ở bên cạnh nhìn đấy”.
“Không sao, chồng em da mặt dày mà”.
Hứa Mộc Tình hờn dỗi nhìn Lý Phong: “Da mặt anh dày, nhưng da mặt người ta mỏng”.
Trước khi đi, Lý Phong còn cố ý hếch hai má lên.
Ở trước mặt mọi người, Hứa Mộc Tình mím môi đỏ mọng gợi cảm của mình, hôn nhẹ lên má anh.
Nhận được sự khích lệ của Hứa Mộc Tình, Lý Phong quay người lại nói với Vương Tiểu Thất đang đứng trước mặt: “Xuất phát!”
Đây là lần đầu tiên Lý Phong dẫn một mình Vương Tiểu Thất ra ngoài.
Cậu ta rất căng thẳng.
Trong lúc căng thẳng, cậu ta thường xuyên liếc nhìn Phương Văn Văn ở phía sau.
Phương Văn Văn vô tình ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cậu ta, sau đó vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Lý Phong ngồi một bên quan sát, cười khẽ.
Thành Hải, anh tới rồi!
Lần này tới Thành Hải, mục đích của Lý Phong không chỉ là đối phó với một mình nhà họ Lương.
Tỉnh Giang Châu bây giờ về cơ bản là yên bình, thế lực gia tộc khác cũng khó có thể xâm nhập.
Cuộc sống của người dân ở Giang Châu ngày càng ổn định.
Mục tiêu thứ hai của Lý Phong là Thành Hải, một đô thị quốc tế.
Thứ nhất, giết gà dọa khỉ, khiến cho toàn bộ thế giới ngầm ở Thành Hải trở nên hỗn loạn.
Thứ hai, anh phải giải quyết mọi trở ngại để Hứa Mộc Tình có thể thuận lợi tiến vào Thành Hải.
Phạm vi kinh doanh hiện tại của tập đoàn Lăng Tiêu ngày càng lớn mạnh.
Bắt buộc phải tiến vào Thành Hải để tiếp cận các tiêu chuẩn quốc tế.
Chỉ bằng cách này, mới có thể mở ra một thị trường lớn hơn.
Để vợ yên tâm mở rộng kinh doanh ở Thành Hải.
Lý Phong sẽ diệt sạch tất cả mối nguy cơ tiềm ẩn!
Ngoài ra, nơi này đã hỗn loạn trong mười mấy năm, cũng đã đến lúc dọn dẹp sạch sẽ rồi.
“Bạch, bạch, bạch...”
Trong phòng ngủ ở biệt thự của Lương Hàn Thần, anh ta đang khỏa thân, chơi trò xếp hình với hai người đàn bà.
Nghe tiếng kêu thảm thiết của hai người đàn bà dưới thân.
Lúc này, Lương Hàn Thần không còn cảm giác chinh phục mạnh mẽ như mọi khi.
Thay vào đó là cảm giác thất bại khiến anh ta chán ghét.
Trước đây, anh ta cho rằng những người đàn bà này thật sự bị anh ta chinh phục.
Nhưng bây giờ, họ càng la hét, tỏ ra sung sướng, Lương Hàn Thần càng cảm thấy giả tạo.
Giả tạo! Mọi thứ đều là giả tạo.
Anh ta dùng chân đẩy hai người đàn bà đó ra, trần như nhộng đi ra cửa.
Bên ngoài, người đại diện Lại Tranh Hồng và vài tên vệ sĩ đang đứng tán gẫu với nhau.
Nhìn thấy Lương Hàn Thân đột nhiên xuất hiện, Lại Tranh Hồng vô cùng sửng sốt, nhanh chóng cởi áo khoác và khoác lên người Lương Hàn Thần.
“Không cần đâu. Tôi bây giờ không hứng thú với bất kỳ thứ gì”.
“Cố Ngôn Hi đã đến chưa? Con đàn bà đê tiện đó đã đến chưa?”
“Tôi bây giờ chỉ muốn chơi cô ta, chơi cô ta đến chết!”
Lại Tranh Hồng vội vàng nói: “Phương Văn Văn vừa gửi tin nhắn cho tôi”.
“Bọn chúng đã ra khỏi biên giới Đông Hải, và sắp đến đây rồi”.
“Vậy mấy người còn ngây ra đó làm gì? Mau chóng chuẩn bị cho tôi, hôm nay tôi phải chơi cô ta một trận”.
Lại Tranh Hồng nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra và gửi tin nhắn cho một số ngôi sao nhỏ trong công ty.
“Nhanh lên, trò chơi của cậu Lương sắp bắt đầu rồi”.
Ngay sau đó, những chiếc xe thể thao khác lần lượt tập trung tại một kho chứa hàng ở bến tàu ngoại ô Thành Hải.
Có người dùng các container để làm thành những căn phòng đặc biệt.
Trong các căn phòng này, có nhiều dụng cụ và thuốc men bẩn thỉu.
Bố mẹ của Phương Văn Văn bị nhốt trong một thùng nhỏ.
Trước mặt họ, có một con chó rất hung dữ đang bị xích.
Con chó trợn trừng mắt nhìn chẳm chằm hai người, mồm chảy nước miếng.
Lúc này, Lại Tranh Hồng bước vào một không gian hạn chế được tạo thành bằng bốn container.
Nơi đây được bài trí vô cùng sang trọng.
Bên trong còn đặt rất nhiều các loại nệm sofa.
Đồng thời, các dụng cụ khó coi khác nhau được treo đầy trên bức tường bên cạnh.
Đứng trước mặt Lại Tranh Hồng là bảy tám tên minh tinh nổi tiếng.
Bọn chúng đều là minh tinh lưu lượng do công ty giải trí của Lương Hàn Thần đào tạo ra.
Chỉ là những tên này bình thường nhìn rất ngoan ngoãn.
Lúc này giống như bầy sói hoang trong rừng, hai mắt sáng rực lên.
Lương Hàn Thần lúc này mới bước vào.
Anh ta mặc một chiếc áo choàng rất lớn, cả người chìm trong bóng tối.
Anh ta cười lạnh: “Mấy người nếu như muốn nâng cao địa vị”.
“Muốn trở thành siêu sao nổi tiếng quốc tế như tôi”.
“Tối hôm nay cứ chơi thoải mái cho tôi!”
Tất cả mọi người đều kích động vui mừng.
Vừa được chơi đàn bà, lại vừa có thể nâng cao địa vị, việc tuyệt vời như vậy, ai lại không làm?
Bọn họ vốn dĩ không phải thứ tốt đẹp gì, cuộc sống riêng tư vô cùng đồi bại hư hỏng.
Yêu cầu này của Lương Hàn Thần hoàn toàn phù hợp với bọn họ!
“Anh Lương, anh yên tâm, tối nay anh bảo chúng tôi làm cái gì, chúng tôi sẽ làm cái đó”.
“Đúng, đúng, đúng, chúng tôi đều là chó do anh Lương nuôi, chúng tôi rất nghe lời”.
“Gâu! Gâu!”
“Két!”
Kèm theo tiếng phanh gấp, một chiếc Audi sedan màu đỏ cũng nhanh chóng dừng lại.
Lại Tranh Hồng quay đầu lại, nhìn biển số xe quen thuộc, cười nói: “Đã đến rồi đây”.
Sau đó, cửa trước xe mở ra.
Phương Văn Văn từ trong bước xuống.
Cô ta đứng trước đầu xe, hét lớn vào mặt Lại Tranh Hồng: “Bố mẹ tôi đâu!?”
Lại Tranh Hồng chỉ ngón tay về phía một thùng hàng không xa phía bên phải.
Lúc này, cửa container được mở ra.
Phương Văn Văn nhìn thấy bố mẹ mình ngồi co ro trong góc, người nào cũng bầm dập và sưng tấy, tức đến phát khóc.
“Mấy người là một lũ khốn nạn. Mấy người nhất định sẽ gặp quả báo!”
“Ha ha ha! Quả báo?”
“Cho dù sét từ trên trời đánh xuống cũng không thể đánh trúng tao được đâu”.
“Bởi vì xung quanh tao có rất nhiều con chó thay tao gánh hết”.
Lời nói kiêu ngạo của Lương Hàn Thần chợt thay đổi: “Nói đến quả báo, hôm nay những quả báo này sẽ rơi vào người mày và Cố Ngôn Hi!”
Vừa dứt lời, hơn hai mươi vệ sĩ hùng hổ lao ra khỏi những góc tối tăm bên cạnh.
...