Chương 208: Đúng là cực phẩm


...

Bọn họ muốn trả thù!

Bọn họ muốn tất cả mọi người biết rằng nếu có gan đến Đông Hải giết người thì đừng hòng mong sống sót ra ngoài.

Lý Phong lướt qua hai người bên cạnh, giơ tay vỗ vai bọn họ.

"Đi về tỉnh với tôi".

Ngồi vào xe, Lưu Đức Luân cất giọng đều đều nói.

"Anh à, chúng ta đã tìm ra hung thủ, là người tên "Huyết Thủ" của tổ chức sát thủ làm".

"Bọn chúng đã giết Hà Lương Sinh trước, sau đó ngụy tạo thành hiện trường giả là anh ta tự sát".

"Tổ chức sát thủ này không đơn giản, nó là..."

"Lái xe đi", Lý Phong thản nhiên nói.

Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'

Lý Phong hiểu rõ tổ chức sát thủ quốc tế "Huyết Thủ" này hơn ai hết.

Đối với những người giàu có và người nổi tiếng, "Huyết Thủ" chính là cơn ác mộng của bọn họ.

Giá để bọn chúng làm việc được niêm yết công khai, con mồi càng nổi tiếng, thân phận càng cao thì giá càng cao.

"Anh à, chuyện này chỉ sợ không đơn giản".

"Liên quan đến tổ chức sát thủ quốc tế này, chúng ta không nên đối đầu với chúng".

"Những tên sát thủ này giết người trong âm thầm, hành tung xuất quỷ nhập thần, nếu đắc tội chúng chỉ sợ Đông Hải của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm".

Lý Phong hơi nghiêng đầu, nhìn Lưu Đức Luân nói: "Anh sợ à"?

Lưu Đức Luân sửng sốt, vội vàng lắc đầu nói: "Không sợ! Tôi vốn là người sống hôm nay không cần biết ngày mai. Tôi chỉ không muốn sự nghiệp mà anh gây dựng bị bọn chúng phá hỏng thôi".

"Chúng không có bản lĩnh ấy".

Lý Phong từ từ nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.

Có những chuyện anh vẫn chưa nói với Lưu Đức Luân.

Huyết Thủ đúng là rất nổi tiếng trên thế giới.

Mười năm trước nó còn nằm trong top ba của tổ chức sát thủ thế giới.

Lúc đó, Huyết Thủ có tổng cộng bốn sát thủ cấp bậc kim cương, hai mươi sát thủ cấp bậc vàng, còn có hơn trăm người cấp bậc bạc, cấp bậc đồng cùng với những tên tép riu khác.

Nhưng vì bọn chúng đắc tội với Lý Phong.

Nên chỉ trong một đêm, sát thủ cấp bậc kim cương của bọn chúng đã chết mất hai người, một người tàn phế, một người bị thương chạy trốn, cấp bậc vàng cũng chỉ còn lại bảy người.

Còn những tên tép riu khác Lý Phong không thèm đếm xỉa.

Từ sau lần đó, tổ chức sát thủ quốc tế Huyết Thủ đang xếp thứ ba tụt thẳng xuống xếp thứ mười.

Lúc đó nếu không phải "Vua Sát Thủ" tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới ra mặt hòa giải thì Huyết Thủ đã hoàn toàn đứt rồi.

Lý Phong không ngờ bọn chúng lại dám xuất hiện ở Giang Châu.

Mà còn giết bạn của anh.

Lần này cho dù Vua Sát Thủ có ra mặt đi chăng nữa.

Thì cũng không ngăn nổi cơn giận của Lý Phong.

Ai ngăn thì người đó chết!

......

Phòng khách biệt thự nhà họ Tô ngay lúc này.

Mười mấy sếp lớn nâng chén với nhau vui vẻ chúc mừng thắng lợi của bọn họ.

Trong số những người này lại thiếu mất Ngô Kiến Quốc.

Một người đàn ông hói đầu chắp tay cúi đầu nói với Tô Chính Quốc: "Ông Tô chơi hai chiêu cùng một lúc khiến cho tập đoàn Lăng Tiêu thua thảm hại".

"Lần này đừng nói đến việc tới tỉnh chúng ta, tôi thấy dù ở Đông Hải bọn họ cũng không sống nổi nữa rồi".

Người bên cạnh lớn tiếng cười nói: "Chi bằng chúng ta nhân cơ hội lần này, cùng nhau tiến vào Đông Hải luôn đi".

"Đông Hải bây giờ chính là miếng mồi ngon, mọi người cùng nhau chia đều, cùng ‘cá kiếm’ với nhau".

"Đúng đấy, có tiền thì ‘cá kiếm’ với nhau đi".

Lúc này Tô Chính Quốc vẫy tay với Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ đang đứng cạnh, hai người lập tức cung kính bước tới.

"Các vị à, lần này có thể thuận lợi xử lí tập đoàn Lăng Tiêu không thể thiếu công lao của hai vị này".

Vừa dứt lời, đám người bên cạnh nhao nhao nâng chén chúc mừng Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ.

Hai cha con họ cũng rất vui vẻ, không ngừng khoe khoang thành quả của mình.

Tô Chính Quốc vỗ vai họ cười nói.

"Lần này hai người làm tốt lắm. Sau này đến Đông Hải sẽ để cho bố con hai người làm quân tiên phong".

"Cảm ơn ông Tô".

Hứa Thiên Tứ và Hứa Hải Phong vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng có thể trở về rồi.

Cuộc sống của họ lại lần nữa bước lên một đỉnh cao mới.

Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ trong lòng hét lớn, Đông Hải ơi, chúng ta trở lại rồi đây.

Mấy người đàn ông bước lên vây quanh hai người họ, trong số đó có người vẻ mặt d@m đãng nói: "Nghe nói tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu rất xinh đẹp đúng không"?

Hứa Hải Phong gật đầu nói: "Không chỉ xinh đẹp thôi đâu, cô ta còn vừa phóng túng vừa lẳng lơ, ở trên giường đúng là cực phẩm".

"Nếu mọi người có hứng thú thì cùng tôi quay về Đông Hải đi".

"Đến lúc đó tôi sẽ để cho mọi người thỏa sức vui chơi".

"Đợi đến khi chúng ta lật đổ tập đoàn Lăng Tiêu rồi thì sẽ trói Hứa Mộc Tình trong biệt thự muốn làm gì thì làm".

Hứa Thiên Tứ hùa theo những người này, vội tiếp lời: "Thực ra thím hai của tôi cũng rất xinh đẹp, cực kì có sức hút".

Nghe thấy thế mấy người đàn ông đưa mắt nhìn nhau cười tươi.

"Tôi thấy trói cả mẹ con họ lại cùng chơi mới vui".

"Tôi nói cho các ông biết, mấy hôm trước tôi mới để ý một cô gái của tập đoàn chúng ta".

"Một cô gái trong sáng thuần khiết lại chưa có bạn trai, chẳng mấy chốc mà tôi đã lừa được cô ta lên giường rồi".

"Tôi vốn định chơi đùa cô ta một tháng rồi đá, ai ngờ hôm đấy thấy mẹ cô ta, ái chà chà, đúng là không gặp không biết".

"Sao thế, sao thế? Mau kể cho chúng tôi nghe đi", mấy người đứng cạnh nhao nhao quay sang nói.

"Tôi nói cho các ông biết, mẹ cô ta còn xinh đẹp hơn cô ta nhiều".

"Lúc đó tôi nhanh tay kéo bà ta lên xe, chở đến một nơi hẻo lánh rồi chơi bà ta luôn".

Hứa Thiên Tứ lúc này cảm thấy thú vị, vội vàng hỏi tiếp: "Sau đó thì sao"?

"Tôi nói cho các ông biết, người đàn bà này đúng là rẻ mạt từ trong trứng".

" Nhìn bề ngoài tưởng thanh cao thuần khiết, biết giữ mình lắm nhưng thực ra bà ta lẳng lơ từ trong xương cốt".

"Lúc mới đầu còn phản kháng, sau khi chơi xong nhét cho bọn họ chút tiền mua túi xách, mua nhà thế là xong".

"Sau đó thì ông muốn làm gì thì làm, tối hôm quá tôi còn chơi cả hai mẹ con họ trên giường đấy".

"Giờ nhớ lại cảm giác lúc ấy, đúng là quá tuyệt vời".

"Sau khi quen thân rồi còn nói sẽ giới thiệu em gái cô ta cho tôi đấy. Ha ha, tối nay về nhà tôi sẽ chơi cả ba người một lúc".

"Nếu mọi người có hứng thú có thể cùng tôi trở về biệt thự, chúng ta cùng nhau vui vẻ".

"Được đấy, cùng nhau vui vẻ".

Khi đám người cầm thú này đang ăn uống linh đình, quản gia bước từ cửa vào.

Lần này bước chân ông ta không hề vội vàng mà rất bình tĩnh.

Nhưng trán ông ta không ngừng toát mồ hôi.

Ông ta bước vội đến bên cạnh Tô Chính Quốc nói nhỏ: "Lão gia, bên ngoài có người muốn gặp ông".

"Không thấy tôi đang bàn chuyện lớn với các sếp à? Bảo hắn chờ ngoài cửa đi".

"Nhưng người tới không phải người bình thường, là Lý Phong".

Lý Phong?

Hứa Thiên Tứ và Hứa Hải Phong vừa nghe thấy cái tên này liền hận đến tận xương tủy.

Lúc Tô Chính Quốc nghe thấy Lý Phong đang ở ngoài cửa thì cực kì tức giận.

"Tôi còn đang sợ hắn co đầu rút cổ trốn ở Đông Hải không dám ra ngoài, không ngờ hắn lại tự mình chạy tới chịu chết".

Hứa Thiên Tứ lập tức tiếp lời: "Ông Tô, để tôi dẫn theo vệ sĩ ra đánh hắn một trận rồi kéo hắn ta vào đây".

Các sếp lớn vốn đang nói chuyện về phụ nữ, vừa nghe thấy muốn đánh người thì hai mắt liền sáng rực lên.

Cái tên Lý Phong vô cùng xa lạ với bọn họ.

Bọn họ biết Hứa Hiếu Dương, Hứa Mộc Tình nhưng lần đầu tiên nghe thấy cái tên Lý Phong.

Vì vậy đám người liền trở nên hưng phấn, nhao nhao muốn ra ngoài xem vệ sĩ đánh người.

Vì để bảo vệ thể diện và uy nghiêm của gia tộc nên nhà họ Tống ở Bắc Phương không nói với bên ngoài chuyện Lý Phong giế t chết Tống Viễn.

Tô Chính Quốc cũng chỉ biết là Lý Phong đánh nhau rất giỏi mà thôi.

Lần trước ông ta bỏ tiền ra mời hai cao thủ đến cũng bị Lý Phong đánh cho thừa sống thiếu chết.

Nhưng lần này thì khác!

Tô Chính Quốc vỗ tay nói với mọi người: “Nếu mọi người có hứng thú như thế thì cùng tôi ra ban công xem đi”.

“Tôi sẽ chuẩn bị sẵn trà và hạt dưa để mọi người cùng ngồi thưởng thức”.

Có người nói: “Tôi nghe nói cái tên Lý Phong này đánh nhau khá lắm, ông Tô à, liệu bảo vệ có đánh được hắn không”?

Tô Chính Quốc cất tiếng cười to: “Ông yên tâm, lần này tôi bỏ ra rất nhiều tiền để mời bốn cao thủ tới”.

“Bốn người này đến từ những nơi khác nhau, trong đó có một người rất giỏi Muay Thái, gã có thể đập vỡ tảng đá chỉ bằng một cú đấm”.

“Tên cao thủ Muay Thái này quanh năm thi đấu quyền anh ngầm, nghe nói đã có mười mấy người đã chết dưới tay gã”.

“Chà, vậy cảnh này chắc chắn rất thú vị đây”.

“Mọi người mau lên lầu thôi, tôi muốn nhanh chóng thấy cảnh cái tên cao thủ Muay Thái đó đánh vỡ đầu người khác”.

Đám đàn ông cực kì hào hứng.

Hứa Hải Phong cùng lên lầu với Tô Chính Quốc.

Hứa Thiên Tứ dẫn mười mấy tên vệ sĩ cùng với bốn tên cao thủ mà Tô Chính Quốc đã bỏ ra rất nhiều tiền thuê về ra cửa.

Mà lúc này Lý Phong dẫn theo mấy người đến đang bình tĩnh đứng ở ngoài cửa.

“Ha ha ha!” Tô Chính Quốc đứng trên ban công ngang ngược cất tiếng cười to.

“Thằng ranh Lý Phong, không ngờ mày lại tự mình dẫn xác đến, đúng là muốn chết mà”.

Vừa dứt lời, Hứa Thiên Tứ dẫn theo bảo vệ cùng bốn gã đàn ông vẻ mặt hung ác xông ra ngoài.

...