...
Người đàn ông trước mắt, chính là người đã đánh trọng thương huyền thoại Phú Châu!
Bọn chúng bây giờ đang đối đầu với kẻ có thể đánh cao thủ tông sư cấp cao đến mức bị thương nặng.
Đây rõ ràng là đang tự tìm đường chết.
Đầu óc Châu Vũ quay cuồng.
Hắn nhanh chóng vứt bỏ vũ khí trong tay, chắp tay nói với Lý Phong: “Anh này, tôi là người đứng đầu nhà họ Châu, tên là Châu Vũ”.
“Bây giờ nhà họ Tôn đã xong đời rồi, thực lực của bọn chúng đã bị giảm đi rất nhiều”.
“Cho dù nhà họ Tôn quy thuận anh, cũng không có cách nào mang lại cho anh nhiều lợi ích”.
"Chi bằng để hai gia tộc họ Châu và họ Lục chúng tôi sau khi phân chia tài sản xong, sau đó sẽ cùng quy thuận làm thuộc hạ dưới trướng anh, anh thấy thế nào?"
“Anh thấy thế nào?”
“Tôi không có hứng thú với số tiền ít ỏi của mấy người”. Lý Phong bình thản nói một tiếng.
Không phải vì tiền?
Châu Vũ đột nhiên phát hiện ra tối nay Tôn Thượng Hương ăn mặc rất gợi cảm, hơn nữa bên ngoài còn khoác áo khoác của nam.
Châu Vũ lập tức phản ứng lại, vội vàng thay đổi lời nói: “Anh này, nếu như anh có hứng thú với phụ nữ, nhà tôi có ba cô con gái vô cùng xinh đẹp”.
“Con gái lớn đã kết hôn, nhưng vẫn yểu điệu thướt tha”.
“Con gái thứ hai của tôi xinh đẹp duyên dáng, đúng mẫu người mà người trẻ tuổi như anh đây thích”.
“Còn con gái út, nó thậm chí là người đẹp có tiếng ở thành Phú Châu này”.
“Tôi sẽ bảo ba đứa con gái của mình cùng nhau hầu hạ anh!”
“Hơn nữa, tôi cũng nhờ người chuyên nghiệp huấn luyện Tôn Thượng Hương thành một con chó ngoan ngoãn nghe lời”.
“Anh muốn cô ta như thế nào đều được”.
Vừa nghe đến đây, Tôn Thượng Hương tức giận hét lên: “Đồ chó già nhà họ Châu, ông dám!”
Châu Vũ cười giễu cợt: “Cô ba nhà họ Tôn, bây giờ thứ hữu dụng nhất của cô chỉ có cơ thể này thôi”.
“Cái tính khí này của cô thì người đàn ông nào yêu cho được?”
“Chỉ có cách thuần hóa cô, khiến cô phục vụ người khác như một con chó, mới có thể tối đa hóa giá trị của bản thân”.
“Tôi giết chết ông!”
Tôn Thượng Hương lập tức lao về phía Châu Vũ.
Khi cô ta lướt qua người Lý Phong, Lý Phong đột nhiên đặt tay lên vai Tôn Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương quay đầu lại nhìn chằm chằm Lý Phong: “Anh không phải thật sự động lòng rồi chứ?”
Lý Phong trầm mặc không nói gì, đi về phía Châu Vũ và Lục Chính Bình với vẻ mặt bình tĩnh.
“Vừa rồi nhà họ Tôn đã ra điều kiện rồi, tôi cũng chấp nhận rồi”.
Lúc này, Châu Vũ và Lục Chính Bình đều tái mặt.
Lý Phong càng tiến đến gần, áp lực trên cơ thể anh càng mạnh khiến chúng bất giác run lên và hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.
Châu Vũ lo lắng nói: “Cho dù chúng đưa ra điều kiện gì, tôi đều có thể cho anh điều kiện tốt hơn”.
“Không cho được”.
“Bởi vì con trai thứ ba của nhà họ Tôn đã vứt bỏ tôn nghiêm của mình, quỳ gối xuống trước mặt tôi”.
Nói xong, bóng Lý Phong đột nhiên lóe lên!
“Bụp!”
“Bụp!”
........
Phú Châu bình lặng.
Nhà họ Châu và nhà họ Lục trong vòng ba ngày đã bị nhà họ Tôn diệt sạch.
Tôn Thượng Hương đến khách sạn Sheraton với vẻ mặt vui mừng, muốn báo tin này cho Lý Phong.
Quầy lễ tân báo tin cho cô ta biết rằng Lý Phong đã quay về Đông Hải rồi.
Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân vẫn ở đây, Cam Hưng Bá và Vương Tiểu Thất ở lại để bảo vệ bọn họ.
Tôn Thượng Hương nghe Vương Tiểu Thất nói rằng ở Đông Hải có một việc rất quan trọng phải làm.
Đó chính là Hứa Mộc Tình muốn đi nghe buổi hòa nhạc!
Tôn Thượng Hương sau khi nghe xong tin đó, ngây người ra mất hai phút.
Chỉ vì vợ anh muốn đi nghe buổi hòa nhạc?
Tôn Thượng Hương nhìn về phía Bắc, lẩm bẩm một mình.
Người phụ nữ đó nhất định vô cùng ưu tú.
Không, người phụ nữ ở bên cạnh Lý Phong không thể dùng từ ưu tú để miêu tả được nữa.
Cô nhất định phải nghiêng nước nghiêng thành.
Xinh đẹp tuyệt trần!
Sau đó, Tôn Thượng Hương dùng một con dao tốt để moi tin từ Vương Tiểu Thất.
Buổi hòa nhạc này là buổi hòa nhạc của Cố Ngôn Hi, một ca sĩ nổi tiếng.
Địa điểm được tổ chức tại Thành Hải.
.........
Thành Hải, sân vận động Yên Sào.
Tối nay, nữ ca sĩ nổi tiếng Cố Ngôn Hi sẽ tổ chức buổi hòa nhạc solo thứ 17 tại đây.
Bốn cổng phía Đông, Tây, Nam, Bắc của nhà thi đấu đã chật cứng người.
Chỉ riêng số nhân viên bảo vệ duy trì trật tự đã hơn một trăm người.
Lúc này, Cố Ngôn Hi đang trang điểm trong phòng nghỉ của sân vận động.
Cô hỏi người đại diện bên cạnh, Phương Văn Văn: “Văn Văn, những vé ghế hạng nhất đó, em chắc chắn đã gửi đến tay Hứa Mộc Tình rồi đúng không”.
Phương Văn Văn là người chị em tốt của Cố Ngôn Hi nên cô ta biết rõ Cố Ngôn Hi đang nghĩ gì.
Mặc dù Cố Ngôn Hi liên tục nói về Hứa Mộc Tình, nhưng trên thực tế người cô ta muốn gặp hơn chính là Lý Phong.
Tuy nhiên, Phương Văn Văn không nói thẳng ra.
Cô ta cười nói: “Chị yên tâm đi, em đã tận tay đưa mười vé cho cho đàn em Tiểu Thất”.
Nhắc đến Vương Tiểu Thất, Phương Văn Văn thật ra cũng khá nhớ cậu ta.
Tuy nhiên, cậu nhóc này vẫn đang ăn hải sản ở Phú Châu, nửa tiếng trước còn gửi cho cô ta một tấm ảnh.
Mười tấm vé mà Cố Ngôn Hi gửi cho bọn họ đều là những vị trí đẹp nhất.
Ngay khi cô ta bước lên sân khấu, cô ta có thể nhìn thấy ngay Hứa Mộc Tình và Lý Phong.
Cô Ngôn Hi rất căng thẳng.
Sự căng thẳng đột ngột này khiến cô ta cảm thấy hơi hụt hơi.
Thường ngày, điều khiến cô ta hạnh phúc nhất chính là được hát trên sân khấu.
Cô ta không bao giờ cảm thấy lo lắng, cho dù cô ta đang phải đối mặt với 10.000 người, 100.000 người hoặc thậm chí là hàng triệu người.
Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến việc mình đang hát cho anh nghe dưới ánh đèn sân khấu, Cố Ngôn Hi có một chút nhói ở trong tim.
Anh sẽ đến chứ?
Ừm, anh nhất định sẽ đến.
Đúng lúc này, Hứa Mộc Tình và Lý Phong thật sự đến rồi.
Lần này, Lý Phong dắt theo Lý Nhị Ngưu, Hứa Phi Phi và tám thành viên khác trong đội.
Nhưng Cố Ngôn Hi chỉ gửi tặng mười vé.
Mà nhóm Lý Phong đến tận mười hai người, vậy còn hai vé nữa thì phải làm sao?
“Ơ? Đại ca sao lại đi xếp hàng, chúng ta không phải đi cửa VIP sao?” Lý Nhị Ngưu hỏi Hứa Phi Phi.
“Đồ ngốc cậu thì biết cái rắm gì, cháu gái cháu rể tôi cần không gian riêng tư! Mau đi thôi, đừng cản trở đôi trẻ thân mật!”
Đúng vậy.
Lý Phong cố ý làm vậy.
Anh cố ý đưa mười vé VIP cho đám người Lý Nhị Ngưu.
Lúc này, Lý Phong và Hứa Mộc Thanh đang xếp hàng chờ đợi như những người bình thường.
Còn đám mười người Lý Nhị Ngưu đã cầm vé VIP đi vào bằng cửa VIP rồi.
Hứa Mộc Tình đang quan sát xung quanh, cô đột nhiên hỏi Lý Phong: “Ơ, lạ thật, cô và đám người Lý Nhị Ngưu đi đâu rồi? Sao không thấy bọn họ nhỉ?”
Lý Phong cúi đầu thấp giọng nói nhỏ vào tai Hứa Mộc Tình: “Vừa nãy anh nhìn thấy cô kéo Lý Nhị Ngưu vào trong rừng cây nhỏ ở bên cạnh”.
Nghe xong câu này, khuôn mặt Hứa Mộc Tình hơi đỏ lên.
Cô từ lúc trẻ đã mạnh bạo như vậy rồi, chuyện như vậy bà ấy có thể làm ra được.
Lý Phong nắm tay Hứa Mộc Tình theo dòng người từ từ tiến vào hội trường.
Vị trí của bọn họ cách xa sân khấu trung tâm của buổi hòa nhạc.
Hơn nữa, vào lúc này, trước mặt bọn họ là một biển người, ngẩng đầu nhìn lên cũng toàn là người.
Cánh tay Lý Phong vững chắc ôm chặt Hứa Mộc Tình vào trong lòng.
Tất cả những người đi qua đều sẽ bị Lý Phong chặn lại.
Hai người bị nhấn chìm trong đám đông.
Rất nhanh sau đó, buổi hòa nhạc bắt đầu.
Ánh đén lấp lánh, đám đông náo nhiệt.
Hòa cùng nhịp điệu của âm nhạc, mọi người bắt đầu nhún nhẩy.
Trên sân khấu lớn, Cố Ngôn Hi từ từ lên cao bằng thang điện.
Đêm nay, cô ta chính là một ngôi sao sáng.
Cô ta là tiêu điểm duy nhất trong ánh mắt mọi người!
Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi thoạt nhìn không thấy Lý Phong,
Có đúng mười người ở những vị trí mà cô ta đã sắp xếp.
Cô ta nhìn thấy Lý Nhị Ngưu và mấy gương mặt quen thuộc.
Nhưng lại không có Hứa Mộc Tình và người duy nhất cô ta luôn ghi nhớ trong tim.
Đám người Lý Nhị Ngưu đến rồi, vậy Lý Phong và Hứa Mộc Tình ở đâu?
...