Chương 175: Mày không phải là con chó duy nhất tao nuôi đâu


...

Tiếng nói kiên định của mọi người vang vọng khắp đại sảnh.

Đao Gia ứa nước mắt nhìn Diêu Nhược Nam.

Ông ta đưa tay ra lau vết máu đen trào ra từ khóe miệng: "Được rồi, không hổ danh là cháu gái của ông”.

"Nếu đã như vậy, thì chúng ta sẽ chiến với bọn chúng đến cùng!"

Đao Gia vừa nói xong, thì ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của Ngụy Tiêu Dương. đam mỹ hài

"Không ngờ, đường đường là Đao Gia mà lại giở trò lừa đảo”.

"Nếu tao không kịp phản ứng, thì e rằng hôm nay đã đứt rồi”.

Ngụy Tiêu Dương dẫn theo đám thuộc hạ quay lại.

Diêu Nhược Nam đứng lên, chỉ vào Ngụy Tiêu Dương: "Các người muốn thế giới ngầm của tỉnh, tôi có thể cho các người. Tại sao lại phải đuổi cùng giết tận đến thế cơ chứ?"

Ngụy Tiêu Dương cười lạnh một tiếng: "Cô bé à, cô không hiểu câu nói một núi không thể có hai hổ sao?"

"Chỉ cần ông nội cô chưa chết, thì thế giới ngầm của tỉnh sẽ không bao giờ yên ổn”.

"Vì vậy hôm nay, tất cả người ở đây đều phải chết”.

Dứt lời, tất cả tinh nhuệ của hai thế lực lớn đều hừng hực khí thế, giương vũ khí lên, chuẩn bị lao vào đánh chém lẫn nhau.

Bên trong chiếc xe đỗ bên ngoài hội quán Kim Đao.

Ngụy Hàn Siêu ngồi trong chiếc xe sang trọng với vẻ mặt không vui.

Bên cạnh hắn là hai tên vệ sĩ bảo vệ hắn.

Ngụy Hàn Siêu thực sự muốn vào xem trận đấu.

Hắn muốn tận mắt chứng kiến Đao Gia bị Ngụy Tiêu Dương giẫm lên.

Diêu Nhược Nam chạy đến như một con chó con, quỳ xuống trước mặt hắn, cầu xin sự thương xót.

Lúc này, một chiếc ô tô Mercedes-Benz màu trắng cách đó không xa chạy tới, đậu đối diện với chiếc ô tô hạng sang của hắn.

Ba người xuống xe.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi mà khiến Ngụy Hàn Siêu vốn đang chán nản, lập tức trở nên hừng hực khí thế.

Hắn dí sát người vào cửa sổ, hai con mắt hắn nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc Tình đang bước xuống xe.

Nhìn thấy ba người từ bên kia đường đi tới, Ngụy Hàn Siêu cao hứng vươn tay ra, định mở cửa.

“Cậu chủ, cậu không được xuống xe”, một vệ sĩ bên cạnh Ngụy Hàn Siêu vội nói.

Ngụy Hàn Siêu giơ tay ra tát vào mặt hắn một cái thật mạnh.

"Dương Thiện Tề, mày chỉ là một con chó tao nuôi thôi, mày dám ra lệnh cho tao à!?"

Sắc mặt của Dương Thiện Tề vẫn không thay đổi: "Cậu chủ, cậu không được xuống xe”.

"Mày muốn chết phải không?"

Ngụy Hàn Siêu phát điên lên.

Bởi vì hắn sợ rằng Hứa Mộc Tình sẽ rời khỏi tầm mắt của hắn.

Một người đẹp thuần khiết, duyên dáng và có khuôn mặt thanh tú như vậy thường rất khó kiếm được!

Ngụy Hàn Siêu không thể bỏ lỡ được!

Hắn vội vàng gầm lên: "Nếu tao đây đã không thể xuống thì chúng mày phải xuống, bắt người đẹp kia lại cho tao".

"Tao muốn chơi cô ta trong xe ngay bây giờ”.

Nhưng Dương Thiện Tề, người chặn Ngụy Hàn Siêu lại, vẫn lắc đầu.

"Cậu chủ, giờ đang là ban ngày. Cậu hãy kiềm chế một chút đi. Buổi tối, tôi sẽ đến hộp đêm chọn giúp cậu một cô gái tốt nhất”.

"Mày muốn chết phải không?"

"Tao là chủ của mày, mày chỉ là một con chó tao nuôi thôi”.

"Thân là chó mà dám làm trái ý tao!"

"Tao cảnh cáo mày, hoặc mày đi ra ngoài, bắt người phụ nữ kia về cho tao, hoặc tao sẽ giết mày ngay lập tức”.

Trong khi gầm lên, Ngụy Hàn Siêu đã nắm lấy một con dao găm, dí vào cổ Dương Thiện Tề.

Dòng máu đỏ tươi nhỏ từng giọt dọc theo cạnh sắc của con dao găm.

Tên vệ sĩ bên cạnh cũng không chịu nổi nữa, nhanh chóng mở cửa xe bước nhanh về phía ba người Hứa Mộc Tình.

Thấy vậy, Ngụy Hàn Siêu mới bỏ con dao xuống.

Hắn thè lưỡi, liếm vết máu đỏ tươi trên lưỡi kiếm rồi chế nhạo.

"Mày không phải là con chó duy nhất được tao nuôi đâu”.

"Nếu mày không nghe lời tao, sớm muộn gì tao cũng sẽ giết mày!"

"Giờ thì xuống xe, nhường chỗ cho tao, tao cần không gian để hành sự”.

Ngụy Hàn Siêu vừa dứt lời, Dương Thiện Tề đột nhiên đè cả người Ngụy Hàn Siêu xuống ghế xe.

Lập tức, "rầm" một tiếng.

Cánh cửa bên cạnh Ngụy Hàn Siêu bất ngờ bị đập mạnh, kính xe vỡ ngay lập tức.

Những mảnh kính vỡ đã được Dương Thiện Tề dùng lưng chặn lại.

Ngụy Hàn Siêu kinh hoàng lùi lại, phát hiện ra rằng đó là tên vệ sĩ vừa rời đi để bắt Hứa Mộc Tình.

...