Chương 409: Lòng nhẫn nại của đại ca tôi có hạn


...

Sau đó...

Vương Tiểu Thất rơi xuống từ của sổ.

Mặc dù người cậu ta không bị thương nặng.

Nhung cổ bị trật khớp rồi.

Còn nữa, vì mũi chảy nhiều máu quá.

Dẫn đến bây giờ hơi khó thở.

“Anh đừng lại đây! Đừng lại đây!”

“A! A!”

Đường đường là trưởng tộc của một gia tộc lớn mà lại bị Vương Tiểu Thất đánh cho phải quỳ gối van xin giữa đường lớn.

Tiếp theo, Vương Tiểu Thất nắm cổ áo Khổng Thiều Hóa, giống như nắm một chú chim nhỏ lôi đến sảnh tòa nhà của tập đoàn Lăng Tiêu.

Vương Tiểu Thất vừa đi vào, liền nhìn xung quanh.

Cậu ta giơ ngón tay ngoắc ngoắc mấy người Giang Biệt Hồng.

Sau đó nhếch mép cười.

“Hai người mau vào đi!”

“Lòng nhẫn nại của đại ca tôi có hạn”.

“Nếu anh ấy không còn kiên nhẫn nữa, thì sẽ không hay đâu nhé!”

Giang Biệt Hồng và Giang Lâm Vân nhìn nhau.

Hai bố con thấp thỏm không yên, run sợ đi theo vào.

Vừa vào đến sảnh.

“Vèo!”

Hai bố con họ Giang cùng cảm nhận được một luồng khí lạnh!

Tất cả đám tay chân tinh nhuệ mà hai nhà họ phái đi đều nằm trên đất!

Lúc này, trước quầy lễ tân.

Lý Phong bình thản ngồi đó.

Tay anh cầm một cái kẹo hồ lô.

Kì lạ là anh không ăn kẹo hồ lô.

Mà dùng lưỡi liếm từng chút một.

Có vẻ như kẹo hồ lô liếm như thế này ngon hơn là cắn từng miếng một.

Mấy người Giang Biệt Hồng đi vào.

Lý Phong cũng không thèm nhìn.

Anh đang chuyên tâm liếm cái kẹo hồ lô.

Đợi Lý Phong liếm cũng gần xong rồi.

Cửa thang máy bên cạnh đột nhiên mở ra.

“Tinh!”

Lúc này, có một mỹ nhân mặc đồ màu đen gợi cảm bước ra.

“Lộp cộp”.

“Lộp cộp”.

Đôi giày cao gót sáng bóng bước trên nên đất.

Âm thanh lanh lảnh vang khắp sảnh.

Cặp đùi thon thả thẳng tăm tắp như đôi đũa được bao bọc bởi quần tất đen.

Nhìn lên là chiếc váy ngắn ngang đùi.

Vòng eo mảnh khảnh.

Giống như cành liễu lắc lư.

Cho dù bản thân đang lâm hoàn cảnh như thế này.

Giang Biệt Hồng và Giang Lâm Vân vẫn dán mắt vào thân hình ấy.

Cô ta thật tinh tế trong sáng.

Khuôn mặt nở nụ cười tươi như hoa, khiến người ta chìm đắm trong gió xuân.

Cô ta chính là Hứa Mộc Tình?

Bây giờ khắp Thiên Môn đều đồn về nữ doanh nhân mạnh mẽ ở phía Nam?

Chỉ cần nhìn qua một lần đại mỹ nhân này cũng để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc khó quên, đi đến trước mặt Lý Phong chào nhẹ.

“Cậu chủ, cô chủ muốn cậu lên tầng, cô ấy đói rồi”.

“Ừ, việc ở đây giao cho cô xử lý”.

Nói xong, Lý Phong đứng lên.

Anh lướt qua người Raven như một con gió thoảng.

“Nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi là cậu chủ nữa”.

“Cô gọi tôi là anh như mọi người gọi là được rồi”.

“Vâng thưa cậu chủ”.

Cửa thang máy dần đóng lại.

Đóa hoa giải ngữ này lại một lần nữa nở nụ cười tươi tắn rạng ngời với đám người Giang Biệt Hồng.

“Cô không phải là Hứa Mộc Tình!”

Giang Lân Vân chỉ Raven nói.

Raven cười mỉm: “Tôi là thư ký thân cận của cô chủ”.

“Những chuyện như này vốn không đến lượt tôi xử lý”.

“Nhưng vừa rồi các vị cũng nghe rồi đó, cậu chủ muốn tôi giải quyết mấy người”.

Nói xong, đôi chân thon dài của Raven tiến thêm hai bước nữa.

“Các vị đều là người có học”.

“Chắc là đều hiểu ý nghĩa của hai từ ‘xử lý’ là gì nhỉ?”

Lúm đồng tiền trên má Raven vẫn sáng lạn như hoa.

Thế nhưng nụ cười sáng lóa như này.

Khiến cho Giang Biệt Hồng cảm nhận được.

Hương vị có chút thay đổi rồi.

“Hai từ ‘xử lý’ này tuy đơn giản mà phức tạp”.

“Nếu là xử lý một người, tức là đánh một trận rồi nộp phạt, thế là xong”.

“Nếu xử lý thứ vô dụng, thì vứt luôn vào thùng rác hoặc lò thiêu, đốt cháy là xong”.

Gió lạnh.

Đột ngột thổi từ sau tới.

Cho dù Giang Văn Lâm là một người thích sử dụng thủ đoạn mưu mô.

Lúc này cũng toát mồ hôi lạnh.

Người phụ nữ này.

Không đơn giản!

Lúc này, đôi mắt vừa sâu xa vừa đẹp của Raven lóe lên ánh mặt sắc bén.

“Không biết mấy vị muốn xử lý như người hay xử lý như đồ vô dụng nhỉ?”

“Xử lý như người!”

“Xử lý như người!”

Tất cả đồng thanh!

Khổng Thiều Hóa bò trên đất còn Giang Biệt Hồng đang đứng bị dọa cho hai chân run lẩy bẩy.

Trăm nghìn lần không nên!

Họ sao có thể nghĩ được tập đoàn Lăng Tiêu này lại đáng sợ như vậy.

Hứa Mộc Tình không xuất hiện, thuộc hạ của cô ta từng người từng người đã đáng sợ như vậy rồi!

Đây là nơi dành cho người ở sao?

“Nếu các vị đã muốn làm người, vậy bây giờ hãy làm theo yêu cầu của tôi”.

“Cô nói đi! Cô nói đi! Bất kể cô đưa ra điều kiện gì, chúng tôi đều đồng ý!”

Raven khẽ cười.

Nụ cười của cô tươi sáng như ánh mặt trời.

Chỉ là lúc này, đóa hoa giải ngữ dường như.

Khiến cho người khác cảm thấy lạnh buốt.

Uy nghiêm!

Mấy phút sau, Raven quay người đi về phía thang máy.

“Lộc cộc”.

“Lộc cộc”.

Vòng eo con kiến lắc qua lắc lại.

Chỉ là so với khi nãy.

Trong mắt mọi người, không còn là một cành liễu mảnh khảnh nữa.

Mà là một con rắn độc đang trườn.

.......

Tại biệt thự nhà họ Hậu trong thủ đô.

Hậu Thụy Niên và con trai Hậu Thư Hạo đang ngồi trong phòng đọc sách.

Hai bố con nói chuyện hăng hái vui vẻ, tiếp theo sẽ cùng nhà họ Chu ở phía nam chỉnh đốn Đông Hải, thậm chí là luật lệ của cả tỉnh Giang Châu.

Cấm địa Đông Hải, khi được bình định.

Luật lệ của tỉnh Giang Châu sẽ do chúng ta quyết định.

Hậu Thư Hạo nhìn bản đồ, chỉ vào Giang Sơn.

Chỉ trích Phương Tù!.

Trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của ông ta.

Có lòng tin đánh bại thế giới!

Còn có dã tâm nắm giữ quyền lực!

Trong ánh mắt lóe lên sự sắc sảo. Đọc thêm chương mới tại nhóm zalo: https://zalo.me/g/zivpdz264

Ông ta muốn Đông Hải này, thậm chỉ là cả tỉnh Giang Châu đều nằm trong lòng bàn tay.

Thuận ta thì sống!

Chống ta là chết!

Không bao lâu, quản gia vội vàng đi từ cổng vào.

Vẻ mặt lo lắng, đầu toát đầy mồ hôi.

“Ông chủ, cậu chủ, không hay rồi”.

“Ngoài cổng có một chiếc xe, đâm đổ tường nhà chúng ta”.

Hậu Thụy Niên nghe quản gia nói vậy liền cười.

“Ông theo tôi bao nhiêu năm rồi, thậm chỉ không học được một chút bản lĩnh nào từ tôi sao”.

“Ông ý à, cần học hỏi con trai tôi nhiều hơn”.

“Phải gặp biến không hoang mang, ung dung bình thản”

“Bất kể xảy ra việc gì, đều phải bình tĩnh xử lý”.

“Chỉ là một chiếc xe thôi mà đúng không?”

“Chính là một con chó có mắt như mù, vô tình đạp chân phanh thành chân ga, đâm hỏng tường bao quanh nhà chúng ta”.

“Vậy hãy giải quyết theo cách bình thường là được rồi”.

Tuyệt vời!

Bây giờ chỉ có từ này, mới có thể miêu tả chính xác tâm trạng của Hậu Thụy Niên.

Những năm gần đây, ông ta tìm cách đối phó với gia tộc Lý Thị.

Bây giờ, cuối cùng ông ta đã biết gia tộc Lý Thị dồn hết lực lượng tinh anh đến Đông Hải.

Chỉ cần giải quyết Đông Hải êm xuôi.

Những cố gắng của gia tộc Lý Thị trong những năm gần đây sẽ tiêu tan.

Một khi ông ta và gia tộc Chu Thị kết hợp, Vũ Thế Huân nhất định sẽ dẫn người của gia tộc họ đi theo ông ta và ngoan ngoãn như một con chó vậy.

Đến lúc đó, cần phải tiêu diệt gia tộc họ Lý.

Hừ!

Không cần tốn nhiều công sức!

Tâm trạng ông ta lúc này, sao có thể không cảm thấy tuyệt vời cơ chứ?

...