...
Đông Hải loạn rồi.
Chỉ trong một đêm, những ông lớn ở thế giới ngầm như Vương Cao Ba lập tức biến mất khỏi địa bàn của bọn họ.
Cho dù dùng cách nào cũng không tìm được những tên đàn em dưới trướng bọn họ nữa.
Sự hỗn loạn ở thời điểm hiện tại mang đến thời cơ vô cùng to lớn cho nhà họ Hoàng.
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Hoàng Kha dẫn theo đám đàn em Trương Toàn Vũ nhanh chóng tấn công thế giới ngầm Đông Hải.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao thế giới ngầm vốn đã hỗn loạn vô cùng biến thành nồi nước sôi.
Trong đêm tối.
Hổ Gia ung dung ngồi trong phòng làm việc.
Vừa nghe nhạc cổ điển tao nhã vừa nhấp ngụm nhỏ hồng trà.
Hắc Hùng, một người có thân hình cao to, đứng thẳng tắp sau lưng Hổ Gia.
“Hổ Gia, chú Lang đến rồi, muốn gặp chú”.
Bàn tay của Hổ Gia khẽ nhúc nhích: “Bảo cậu ta vào đi”.
Chẳng bao lâu sau, một người trung niên có gương mặt gầy gò, trông có vẻ rất nham hiểm sải bước vào trong.
Chú Lang là một trong bốn người mạnh nhất ở Đông Hải năm ấy, tên thật của ông ta là Triệu Bắc Lâm.
Triệu Bắc Lâm còn có một thân phận khác.
Đó là thầy của Trương Toàn Vũ và Hắc Long.
Lúc Triệu Bắc Lâm còn trẻ tuổi, ông ta dựa vào hai con dao của mình để gầy dựng lên danh tiếng ở Đông Hải.
Rồi sau đó, ông ta một thân một mình đi lên tỉnh, cũng nổi danh lẫy lừng trên tỉnh thành.
Tuổi tác cao dần, võ công của Triệu Bắc Lâm không những không yếu đi mà còn khiến cho người khác cảm thấy ông ta mỗi lúc một nguy hiểm.
Lúc Hắc Hùng nhìn thấy Triệu Bắc Lâm, gã muốn tránh xa ông ta theo bản năng.
Chỉ có điều Hổ Gia lại ung dung nhìn Triệu Bắc Lâm.
Triệu Bắc Lâm cung kính chào hỏi Hổ Gia: “Anh Hổ, mười mấy năm không gặp, phong thái của anh không kém xưa chút nào!”
Hổ Gia cười cười: “Anh em chúng ta có giao tình mấy mươi năm nay, không cần phải khách sáo như thế đâu, ngồi đi”.
Triệu Bắc Lâm ngồi xuống bên cạnh Hổ Gia.
Ông ta cẩn thận quan sát Hổ Gia, cười cười rồi nói: “Anh sống thoải mái thật nhỉ?”
“Bây giờ có đủ con trai con gái, gia đình êm ấm, đây là cuộc sống mà người trong giang hồ chúng ta luôn khao khát”.
Hổ Gia cười nói: “Nếu như cậu thật lòng hâm mộ, với thể chất của cậu, chỉ sợ rằng con trai và cháu trai đã có thể lập một đội bóng rồi”.
Triệu Bắc Lâm phá ra cười ha hả: “Anh nói đùa rồi. Mặc dù em có ý này nhưng lại không có đủ năng lực”.
“Lúc còn trẻ, khó khăn lắm mới nhận được hai học trò”.
“Kết quả vừa mới về đến Đông Hải đã bị người ta đánh tàn phế”.
“Bây giờ chúng nó đang nằm trên giường bệnh, đến ăn cơm đi vệ sinh cũng cần người khác giúp đỡ”.
Hổ Gia nhìn Triệu Bắc Lâm: “Người anh em, chúng ta có giao tình mấy mươi năm nay, tất nhiên anh hiểu tính cách của cậu”.
“Không cần phải vòng vo nữa, nói thẳng vào chuyện chính đi”.
Triệu Bắc Lâm nói: “Lần này nhà họ Hoàng dốc hết toàn sức lực, em cũng muốn nhân cơ hội này thanh trừng thế giới ngầm Đông Hải”.
“Nhưng dù gì Đông Hải cũng từng thuộc về anh, thế nên em đến đây để hỏi ý anh thế nào”
Hổ Gia không nghĩ ngợi gì mà nói: “Anh không có ý kiến”.
“Đối với người dân bình thường như bọn anh đây, chẳng phải thế giới ngầm càng sạch sẽ thì càng tốt hay sao?”
Lời nói của Hổ Gia khiến cho Triệu Bắc Lâm thở phào một hơi.
Chỉ cần Hổ Gia không nhúng tay vào chuyện này thì dễ xử rồi.
Nhưng rồi nụ cười trên gương mặt Hổ Gia dần dần tắt đi.
Ông ta nhìn Triệu Bắc Lâm, nói từng câu từng chữ: “Người anh em, chúng ta có giao tình mấy mươi năm rồi”.
“Mặc dù anh có vài lời không thể nói rõ, thế nhưng vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu”.
“Bây giờ Đông Hải không đơn giản như cậu nghĩ đâu”.
“Đông Hải càng lúc càng phức tạp, thậm chí có thể nói là nước sâu không thấy đáy”.
“Anh chỉ nói với cậu thế thôi”.
Nghe thấy thế, sắc mặt Triệu Bắc Lâm không khỏi trở nên nghiêm túc, ông ta ôm quyền với Hổ Gia: “Xin anh nói cho em biết”.
“Cậu có còn nhớ năm ấy anh từng nói cho cậu biết về một chuyện thú vị không?”
“Anh từng được một người ăn mày không tên không tuổi cứu mạng một lần”.
“Người ăn mày ấy nói với anh, nếu như sau này có người cầm con cá trắm cỏ đến gặp anh”.
“Kêu anh cho dù có thế nào thì cũng đừng đối đầu với người ấy”.
Nghe đến đây, Triệu Bắc Lâm chợt bừng tỉnh ngộ.
“Thảo nào gần đây Đông Hải loạn lạc như vậy mà Hổ Gia lại không ra mặt giải quyết”.
“Hóa ra còn có chuyện như thế này”.
Triệu Bắc Lâm vội vàng hỏi: “Lẽ nào người đó đã xuất hiện rồi?”
Hổ Gia gật gật đầu.
...