Chương 210: Bốn trăm triệu đô la


...

Nỗi nhục của một sát thủ là sự sợ hãi.

Nhưng lúc này Cô Lang thật sự thấy sợ.

Trên đời này lại có người giết người bằng một chiếc lá, mà còn đáng sợ như vậy.

Hắn chưa từng thấy nhưng đã từng nghe qua.

Người này là cơn ác mộng của tất cả các sát thủ.

Nhưng anh lại không phải là một sát thủ.

Anh là một vị thần đến từ phương xa.

Nhưng vì anh đã từng giết rất nhiều sát thủ nên trong giới này anh có một biệt danh.

Là thần - một người còn trên cơ "Vua Sát Thủ".

Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'

Sát thần!

Cô Lang chẳng còn lòng dạ nào mà đoán xem tại sao anh lại xuất hiện ở một nơi nhỏ bé thế này.

Anh nên đứng trên đỉnh cao của thế giới.

Chứ không phải đứng trước mặt hắn như người bình thường.

Giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên má Cô Lang rồi rơi xuống.

Hắn không dám chạy cũng không thể chạy.

Vì hắn chạy không thoát.

"Cô Lang, sao cậu còn đứng ngây ra đó. Mau xông lên giế t chết Lý Phong đi, không thấy học trò của cậu bị hắn giết rồi à?"

"Có phải cậu thấy sáu triệu tệ ít quá không, vậy tôi cho cậu mười triệu".

Tô Chính Quốc đứng trên ban công hét to.

Lão bắt đầu thấy sợ.

Lý Phong giết người bằng một chiếc lá.

Chiếc lá kia giống như viên đạn vậy.

Nếu chiếc lá bắn về phía lão thì lão cũng xong đời.

Cô Lang không thèm quan tâm đ ến Tô Chính Quốc, hắn nhanh chóng tính toán sau đó nói: "Trước khi mày ra tay tao có thể gọi một cuộc điện thoại không?"

"Mày gọi người đến giúp à?"

"Đúng vậy.", Cô Lang gật đầu, hắn cũng chẳng ngại khi phải nói câu này.

Hắn cảm thấy có thể đánh ngang tay với đàn em của Sát Thần đã giỏi lắm rồi.

"Tao không giết Hà Lương Sinh.", Cô Lang nhấn mạnh.

"Tao biết".

"Nếu là do mày giết thì vừa nãy người chết sẽ là mày".

Cô Lang giật mình sợ hãi.

Sau khi cơn sợ hãi qua đi thì hắn cảm thấy may mắn.

"Đồ chó chết! Cô Lang mày là đồ chó chết. Mày là kim bài sát thủ mà lại sợ thằng khốn Lý Phong à".

"Tao cho mày hai mươi triệu, à không, ba mươi triệu! Mày mau giết Lý Phong cho tao".

Chẳng đợi Cô Lang trả lời, Lý Phong hơi ngẩng đầu lên nói với Tô Chính Quốc: "Có phải mày cảm thấy mình có rất nhiều tiền không?"

Tô Chính Quốc kiêu căng cười nói: "Tao nhiều tiền đến mức đếm không hết đấy".

"Cô Lang, nếu mày lấy được cái đầu chó của Lý Phong tao cho mày một trăm triệu, mày mau giết hắn đi".

Tô Chính Quốc giận dữ nói, cả mặt đỏ bừng vì tức giận.

Lúc này Lý Phong giơ tay lên búng một cái.

"Tách!"

Có rất nhiều tiếng động cơ ô tô từ bên ngoài biệt thự truyền đến.

Tiếp đó là mười mấy chiếc xe cẩu hàng tiến vào.

Trên xe cẩu hàng chở rất nhiều thùng.

Mỗi cái thùng đều được đậy lại bằng vải đen, trông có vẻ rất nặng.

Lý Nhị Ngưu bước lên kéo một tấm vải đen ra.

Trong nháy mắt khi tấm vải được kéo ra.

Thật bất ngờ!

Tiền!

Từng chồng đô la được xếp ngay ngắn.

Đám sếp lớn hai mắt sáng rực lao đến ban công.

Thèm thuồng!

Một thùng tiền có khoảng bốn triệu đô la.

Mà ở đây có đến mấy chục cái.

Ít nhất cũng hơn hai mươi tỉ.

Lúc này quản gia của Tô Chính Quốc cũng vội chạy tới.

"Lão gia ơi hỏng rồi! Kho tiền bí mật của chúng ta bị cướp rồi".

"Bị cướp sạch rồi!"

Ngạc nhiên!

Hoảng sợ!

Cái gì cơ?

Mất tiền rồi?

Số tiền đấy không phải của lão.

Lão chỉ là người trung gian, tiền chuẩn bị chuyển ra nước ngoài rồi.

Giờ tiền mất rồi thì lão cũng xong đời.

Lúc này Lý Phong cho đàn em xếp hết tiền ra thành một đống lớn.

Anh xách một bình xăng rưới hết lên đống tiền.

Tô Chính Quốc sợ mất mật.

"Mày định làm gì?"

"Mày định làm gì?"

"Đừng! Đừng!"

"Mày không được làm thế, mày không được làm thế!"

Tô Chính Quốc vội hét lớn với Cô Lang: "Đồ khốn Cô Lang, mày mau giết Lý Phong cho tao. Mày giết Lý Phong tao cho mày hai trăm triệu tệ. Không, tao cho mày một tỉ".

Cô Lang giờ chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.

Nhưng Lý Phong không cho phép, hắn cũng chẳng dám nhúc nhích.

Một tỉ?

Dù nhiều tiền hơn nữa mà ngỏm rồi thì tiêu kiểu gì?

Lửa.

Một ngọn lửa nhỏ.

Bùng lên từ chiếc bật lửa.

Ngọn lửa lập lòe cháy trên tay Lý Phong.

Tô Chính Quốc sợ xanh mặt, hai chân run rẩy, hai hàm răng va cầm cập vào nhau.

Lão nắm chặt lan can.

Lão nhìn chằm chằm Lý Phong, hai mắt đỏ bừng.

Gào thét!

Giận dữ!

"Lý Phong!"

"Đây là tiền của nhà họ Tôn ở Phú Châu đấy. Nếu mày dám đốt, cả nhà mày chết là chắc".

“Những người ở đây hôm nay cũng đừng mong sống sót”.

Lý Phong lạnh lùng nhìn Tô Chính Quốc.

Anh bật lửa lên ném đi.

Bật lửa xoay tròn.

Lại xoay tròn.

Cuối cùng rơi xuống đống tiền.

Bùng!

Tiền đã bị rưới xăng trong chớp mắt bùng cháy.

Ngọn lửa bùng lên cao soi sáng cả biệt thự.

"Không!"

"Không!"

Tô Chính Quốc hét khàn cả cổ, tiếng hét ai oán não nề, tức đến phun máu.

“Còn ngây người làm gì, mau đi dập lửa cho tôi.”, Tô Chính Quốc hét lên với đám sếp lớn đứng bên cạnh.

Nhưng những người này sao dám xuống?

Tô Chính Quốc kéo Hứa Hải Phong hét lớn: “Ông mau xuống dưới đi!”

Hứa Hải Phong vội lắc đầu: “Không được đâu, lửa lớn quá!”

“Xuống mau!”

Tô Chính Quốc điên tiết hét lên, thẳng tay đẩy Hứa Hải Phong từ trên tầng ba xuống.

“A_____”

Hứa Hải Phong ngã đập đầu xuống đất.

“Rầm!”

Đầu ông ta đập vào tảng đá, cổ gãy ngay lập tức.

...