Chương 317: Cả nhà đều cút


...

“Tất cả bọn họ đều phải bắt đầu từ những chức vụ cơ bản nhất”.

“Không ai được thăng chức nếu như không đạt được thành tích gì”.

“Đây là quy tắc của tập đoàn Lăng Tiêu chúng tôi”.

Lúc này, trên mặt Liễu Hồng Hoa vẫn nở nụ cười.

Bà ta vừa kéo tay áo ông cậu, vừa nói: “Nhưng con gái tôi thì không giống với bọn họ”.

Ông cậu gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy, không giống, không giống”.

Liễu Hồng Hoa liếc nhìn Hứa Mộc Tình đang đứng trên cầu thang.

“Hai chị em chúng nó từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu nặng”.


Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
“Xin lỗi, ở chỗ tôi không có cái gọi là người thân. Tập đoàn chúng tôi chỉ quan tâm đ ến năng lực và nhân phẩm”.

Hứa Hiếu Dương nói xong, dứt khoát ngồi xuống sofa, nhắm chặt mắt không nói gì thêm.

Ông cậu ra dáng phụ huynh: “Hiếu Dương à, chúng ta đều là họ hàng thân thích”.

“Người xưa có câu, một giọt máu đào hơn ao nước lã, nước phù sa không chảy ruộng ngoài”.

“Tập đoàn của cháu lớn như vậy, cần thêm một vài người đáng tin cậy để quản lý”.

“Cậu, cậu nói đúng. Nhưng có một số người, cháu không thể tin được”.

“Hơn nữa, cháu sẽ không làm trái với quy tắc của tập đoàn chỉ vì một người thân đâu”.

Nghe xong câu này, Liễu Hồng Hoa tức giận đứng lên, chỉ vào Hứa Hiếu Dương: “Cái gì mà một người thân!?”

“Gia đình cậu có bao nhiêu người thân?!”

“Lẽ nào mấy người nhẫn tâm độc ác như vậy, trơ mắt nhìn gia đình người thân rơi vào cảnh bần cùng khốn khó sao?”

“Sao mấy người không tự mình nghĩ lại xem, nhà tôi trước kia đã giúp nhà cậu bao nhiêu lần?”.

“Còn mấy người thì sao?”

“Bây giờ tôi chỉ muốn cái chức phó giám đốc nhỏ nhoi thôi mà cậu lại một mực từ chối”.

“Còn giảng giải dăm ba cái đạo lý vớ vẩn với tôi!”

Liễu Hồng Hoa lạnh lùng hừ một tiếng.

“Những lời này tôi nói với cậu cũng vô dụng, dù sao cậu cũng không phải chủ cái gia đình này”.

Nói xong, Liễu Hồng hoa liền hướng về phòng bếp hét lớn: “Liễu Ngọc Phân, em ra đây cho chị!”

Liễu Ngọc Phân đang nấu cơm với Hà Nguyệt Cầm trong bếp, không biết chuyện gì bước ra ngoài: “Sao vậy?”

“Sao cái gì mà sao? Chồng em đang khiến chị tức chết rồi đây này”.

“Con gái Diệu Diệu của chị, hoàn hảo như thế, ưu tú như thế”.

“Nó mới từ tỉnh quay về, muốn góp một phần sức lực để xây dựng quê hương và nó đã chọn tập đoàn của nhà em”.

“Chỉ muốn vị trí phó giám đốc nhỏ nhoi thôi nhưng chồng em lại quyết không giao”.

“Em nói xem, còn muốn làm họ hàng nữa hay không?”

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên cầm một cái đùi gà từ trong bếp đi ra, mồm dính đầy dầu, vừa ăn vừa nói.

“Không làm thì không làm thôi, mấy người coi chúng tôi là họ hàng từ khi nào thế?”

“Cháu nói gì cơ!”, Liễu Hồng Hoa tức đến mức dựng tóc gáy.

“Không phải sao? Lúc trước nhà chúng tôi nghèo, mấy người lúc nào cũng khinh thường nhà chúng tôi”.

“Mỗi lần về nhà bà ngoại, bác không khoe khoang nhà bác có nhiều tiền thế nào thì bác lại chê mẹ tôi không tốt như nào, lại còn cố tình nói xa nói gần hàm ý chửi bố tôi”.

“Hôm nay bác có thể bước chân vào căn nhà này đã là nể mặt ông cậu lắm rồi, còn có mặt mũi nói muốn làm phó giám đốc của tập đoàn chúng tôi”.

“Trời ơi, ông trời ơi, trên đời tại sao lại có người mặt dày như vậy được nhỉ?”

“Mày, mày.... thằng oắt con này, tao đang nói chuyện với mẹ mày, mày chõ mõm vào làm gì!”

Liễu Hồng Hoa nhìn chằm chằm Liễu Ngọc Phân: “Liễu Ngọc Phân, em nói đi, hai nhà chúng ta rốt cuộc có làm họ hàng nữa hay không?”

“Nếu như em vẫn muốn được làm họ hàng với nhà chị, lập tức sắp xếp vị trí phó giám đốc cho con gái chị, nếu không thì....”

“Chúng mày cút!”

Một giọng nói đột ngột vang lên, chặn đứng Liễu Hồng Hoa.

Bà ngoại đang ngồi im lặng ở đó đột nhiên lên tiếng.

Lúc này bà ngoại quay đầu lại nhìn thẳng vào Liễu Hồng Hoa.

“Chúng mày bắt nạt con trai con gái tao vẫn chưa đủ sao?”

“Bây giờ chúng nó đang ở trong căn nhà to như thế này rồi mà vẫn phải chịu đựng cái tính khí oái oăm của mày!”

“Cút ngay! Cả nhà chúng mày đều cút hết đi! Sau này đừng đến nhà tao nữa!

“Còn dám bắt nạt con trai, con gái tao, tao đánh chết mày!”

“Bộp!”

Trương Toàn Đức đập mạnh tay xuống bàn trà.

“Hay! Hay lắm!”

“Bây giờ nhà mấy người giàu có rồi liền khinh thường chúng tôi đúng không?”

“Cậu thật sự nghĩ rằng nhà chúng tôi đến bước đường cùng rồi sao?”

“Tôi nói cho cậu biết, bây giờ các lãnh đạo cấp cao đều rất coi trọng tôi”.

“Tôi sắp được thăng chức rồi và sẽ sớm được làm việc trong thành phố thôi”.

“Đến lúc đó, đừng để tôi bắt được cậu!”

“Mấy kẻ gian thương các người, thường ngày chỉ biết bóc lột dân thường, các người cứ đợi đấy!”

“Tôi nhất định sẽ nắm thóp của các người, đến lúc đó, bắt các người quỳ xuống chân gia đình tôi cầu xin!”

Thực ra, Trương Toàn Đức không phải thực sự muốn rời đi, ông ta muốn dùng thân phận lãnh đạo của mình để chèn ép gia đình Hứa Hiếu Dương.

Vì ông ta vẫn thường hay sử dụng chiêu này.

Mà còn rất hiệu nghiệm.

Những doanh nhân này phải ngoan ngoãn như những con chó trước mặt các nhà lãnh đạo.

Tuy nhiên, chiêu trò này không phát huy tác dụng với Hứa Hiếu Dương.

Lý Phong lấy điện thoại trong túi ra gửi đi một tin nhắn.

Thấy hành động nhỏ này của Lý Phong, Hứa Hạo Nhiên lập tức chạy vào trong bếp cầm gói muối ra đưa cho bà ngoại.

Bà ngoại cầm lấy gói muối, hất mạnh về phía gia đình Trương Toàn Đức.

“Lũ quỷ nợ chúng mày mau cút hết đi!”

Ở quê của bà ngoại có tập tục dùng muối để xua đuổi tà ma.

Bình thường nếu người ta dùng muối để xua đuổi họ hàng của mình.

Điều đó có nghĩa là hai gia đình sau này sẽ không còn qua lại gì nữa.

“Cái mác họ hàng này không cần cũng chẳng sao!”

Trương Toàn Đức muốn thể hiện sự uy nghiêm của lãnh đạo, giận dữ định nói.

Điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên.

Trương Toàn Đức lấy điện thoại ra, lập tức cười lạnh.

Ông ta còn giơ điện thoại cho Hứa Hiếu Dương xem số của người gọi tới.

“Nhìn thấy chưa? Đây là lãnh đạo của đơn vị chúng tôi gọi tới”.

“Tối qua chúng tôi đã cùng ăn cơm với lãnh đạo cấp cao nhất của tỉnh”.

“Bây giờ tôi chỉ cần một cú điện thoại, có thể lập tức khiến tập đoàn của mấy người đóng cửa ngay lập tức!”

Nói xong, Trương Toàn Đức còn cố ý bật loa ngoài.

Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông trung niên từ trong điện thoại phát ra: “Trương Toàn Đức, bây giờ đang là giờ làm việc, sao tôi lại không thấy người của cậu đâu thế?”

“Lãnh đạo, tối qua không phải đã nói với ông rằng tôi đến Đông Hải rồi sao?”

“Tối hôm qua tôi ở cùng với cậu lúc nào? Cái cậu này, không chỉ vắng mặt trong giờ làm việc, còn hay nói năng xằng bậy! Ngày mai không cần đi làm nữa, tự viết đơn xin từ chức đi!”

“Lãnh đạo, lãnh đạo! Tôi là Trương Toàn Đức, tôi là Trương Toàn Đức!”

“Tôi biết cậu là Trương Toàn Đức, bây giờ tôi trịnh trọng thông báo cho cậu biết, ngày mai cậu không cần đi làm nữa! Cậu đã bị sa thải!”

“Tút tút tút....”

Âm thanh mù mịt phát ra từ điện thoại.

Trương Toàn Đức chết lặng, ông ta không thể nào tin được.

Sao lại có thể như vậy được? Rõ ràng tối qua còn ăn tối cùng nhau!

Trương Toàn Đức vội vàng gọi điện cho một số lãnh đạo khác.

Kết quả bên kia vừa mở miệng ra đã nói là không quen biết người tên Trương Toàn Đức!

Trương Toàn Đức cuối cùng cũng gọi điện được cho một người bạn tốt của mình.

Nghe thấy giọng nói nhỏ của đối phương đầu dây bên kia điện thoại.

“Tôi hỏi này ông già! Chuyện quái gì đang xảy ra với ông vậy!”

“Không phải ông vẫn luôn mồm nói mình là họ hàng của chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu sao?”

“Bây giờ mọi người đều nói hai người không có quan hệ gì”.

“Haizz! Ông trời ơi! Ông không thể nói dối việc này được! Việc này là việc lớn đấy”.

“Thời gian gần đây ông đến tỉnh chúng tôi làm mưa làm gió ở đây không phải là vì ông có quan hệ họ hàng với chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu sao?”

“Không có quan hệ này thì ai thèm quan tâm đ ến ông”.

“Trước mặt lãnh đạo, ông đến một con chó cũng không bằng ấy chứ”.

“Bộp!”

Điện thoại di động của Trương Toàn Đức trượt khỏi tay ông ta và rơi xuống đất.

Trương Toàn Đức cảm thấy mặt mình cũng rơi xuống đất một cách nặng nề giống như chiếc điện thoại.

Sau đó không ngừng bị mọi người giẫm đạp lên!

............

...