...
“Đuổi theo!”
Sáu tên lưu manh lập tức đuổi theo.
“Tạch” một tiếng.
Trong tòa nhà này, mấy ngọn đèn được sử dụng để tạo ra không khí u ám đột nhiên bị tắt.
Ánh sáng bên trong vốn dĩ đã mờ mờ ảo ảo.
Sau khi điện bị tắt, toàn bộ mê cung ngay lập tức chìm vào bóng tối.
Giống như lúc nửa đêm, không nhìn thấy bất kỳ gì hết!
Bóng tối cộng thêm nỗi sợ hãi không tên.
Khiến Hứa Mộc Tình áp vào người Lý Phong càng lúc càng chặt hơn.
Hứa Mộc Tình nép vào người Lý Phong chạy khắp bệnh viện ma này.
Khi hai người bọn họ bước ra, toàn thân Hứa Mộc Tình đã ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này, hai má Hứa Mộc Tình đỏ bừng, thậm chí không có dũng khí nhìn thẳng vào Lý Phong.
Ngại ngùng!
Hứa Mộc Tình đang định nói thì Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa vội vàng từ phía sau chạy tới.
Cả hai chạy nhanh về phía cửa ra mà không ngảnh đầu lại.
“Hai em đi đâu đấy?”, Hứa Mộc Tình vội vàng hỏi.
“Khách sạn!”
Hứa Hạo Nhiên trực tiếp thốt ra hai từ ngắn gọn đơn giản.
Hứa Mộc Tình nhìn đôi trẻ khí thế hừng hực, hai má của mình cũng bất giác đỏ ửng lên, giống như một quả táo chín.
Lúc này, Lý Phong nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, nói nhỏ: “Vợ à, hay là chúng ta cũng đi thuê một phòng?”
Da mặt Hứa Mộc Tình không dày bằng Lý Phong.
Cô ngầng đầu, nhìn thấy vòng đu quay lớn ở phía trước cách đó không xa.
Sau đó, cô chỉ vào vòng đu quay và nói: “Chúng ta ngồi đu quay ngắm cảnh đi”.
“Được đó!”
Hứa Mộc Tình không dám nhìn Lý Phong.
Cô không hề biết lúc này trên mặt Lý Phong đã lộ ra một nụ cười nhếch mép rất xấu xa.
Lý Phong nắm tay Hứa Mộc Tình đi qua lối ra.
Trên bệ cửa sổ của tòa nhà phía sau có một bàn tay thò ra.
Đồng thời, tên thanh niên tóc vàng ban nãy cũng thò đầu ra ngoài.
Hắn đang định mở miệng nói thì đột nhiên một bàn tay nhuốm máu từ phía sau đưa ra bịt chặt miệng hắn.
Sau đó, thanh niên tóc vàng lại bị kéo vào trong bóng tối!
......
Lúc này, sân bay quốc tế Thiên Môn.
William Nicholas mặc một bộ vest phẳng phiu.
Hắn ta dắt theo một đám vệ sĩ cường tráng, lúc này hắn ta đang mải mê vuốt tóc.
Bước ra từ cửa VIP.
“Woa, đẹp trai quá!”
Trong số các du khách, có nhiều cô gái trẻ lần lượt dừng lại.
Một số thậm chí còn lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh.
Còn William nở một nụ cười đầy khinh thường nơi khóe miệng.
Ở lối ra cách đó không xa.
Hậu Thụy Minh đích thân dẫn người đến chào hỏi.
Khi William đến gần, Hậu Thụy Minh mỉm cười và đưa tay phải về phía William.
“Anh William, chào mừng anh đến Hoa Hạ”.
Hậu Thụy Minh nói tiếng Anh.
Hắn ta chỉ hơi nhướng mày.
Hắn ta thậm chí không đưa tay ra bắt tay Hậu Thụy Minh.
Ngược lại còn đút tay vào túi quần.
Thái độ kiêu ngạo!
Ánh mắt khinh thường!
Thấy thế, một tia sáng lóe lên trong mắt Hậu Thụy Minh.
Nhưng nụ cười trên gương mặt ông ta vẫn không thay đổi.
Hậu Thụy Minh thu tay lại một cách tự nhiên.
Sau đó đích thân đưa William lên một chiếc xe Rolls Royce.
Không khí trong xe có vẻ hơi ngượng ngùng.
Để giải tỏa bầu không khí này, Hậu Thụy Minh cười nói: “Anh William, tối nay vì để tiếp đón anh, tôi đã đặc biệt đặt một chỗ ở khách sạn cao cấp nhất Thiên Môn, mời anh đến tận hưởng”.
William nhếch miệng khinh thường nói.
“Chỉ có đám đười ươi với khỉ mới ăn những thứ đó”.
“Tôi không thích đồ ăn dầu mỡ”.
Hậu Thụy Minh lại nói: “Vậy tối nay chúng ta đi ăn món Pháp được không?”
“Được, nhưng đầu bếp phải là người da trắng cao quý chúng tôi”.
“Anh yên tâm, tất cả đầu bếp của nhà hàng đó đều là người Pháp”.
“Ừm”.
William cao ngạo nhắm hai mắt lại.
Lúc này, Hậu Thụy Minh nháy mắt với hai người phụ nữ ngồi bên cạnh.
Hai người phụ nữ này là nhân viên do Hậu Thụy Minh đặc biệt mời đến.
Bọn họ không chỉ có kỹ thuật massage tuyệt vời.
Đồng thời cũng có vẻ ngoài rất xinh đẹp lộng lẫy.
Một người sexy gợi cảm.
Người còn lại tinh tế thuần khiết.
Hai phong cách khác nhau.
Hai cám dỗ khác nhau.
Hai người phụ nữ đến gần William.
Người phụ nữ thuần khiết từ từ đặt tay lên vai William.
Còn người phụ nữ gợi cảm nhẹ nhàng đặt những ngón tay mảnh mai lên đùi William.
Lúc này, William đột nhiên mở mắt!
Sát khí!
Khí tức dữ đội lập tức bao trùm toàn bộ khoang xe Roll-Royce.
Đôi mắt William sắc như dao!
Giọng nói của hắn ta lạnh buốt!
Hắn ta chỉ phun ra một từ.
“Cút!”
Hai người phụ nữ bị William làm cho hoảng sợ, vội vàng trốn sang bên cạnh.
Run lên bần bật!
Đôi mắt William vừa rồi như muốn ăn thịt bọn họ!
Hậu Thụy Minh ngỡ ngàng.
Ông ta không ngờ William lại kén cá chọn canh như vậy!
Cả về nhan sắc và ngoại hình của hai nữ nhân viên này đều thuộc dạng cao cấp.
Nhưng trong mắt William, họ chẳng khác gì những con chuột cống trong con mương hôi thối cả.
Ánh mắt hắn ta hiện lên sự khinh bỉ và ghê tởm sâu sắc!
Tiêu chuẩn của William càng cao.
Càng xem thường đám người thô tục này.
Vậy thì sau khi nhìn thấy Hứa Mộc Tình, nhất định hắn ta sẽ trở nên điên cuồng hơn!
Khi Hậu Thụy Minh đang tính toán kế sách, ông ta không chú ý nét mặt của William.
William lúc này.
William nhìn Hậu Thụy Minh bằng ánh mắt rất kỳ lạ.
Nếu như cẩn thận quan sát sẽ phát hiện.
Trong ánh mắt William nhìn Hậu Thụy Minh mang theo một tia.
Ấm áp!
William nhìn chằm chằm vào ngực của Hậu Thụy Minh.
Sau đó từ từ di chuyển xuống, và cuối cùng dừng lại ở giữa hai chân Hậu Thụy Minh.
Lúc này, William thè lưỡi liếm môi.
Mỉm cười gian xảo.
......
Lúc chạng vạng.
Lý Phong lái xe đưa Hứa Mộc Tình trở về biệt thự vừa mua.
“Ọc!”
Hứa Mộc Tình ngồi ở ghế phụ, đưa tay ra và nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của mình.
Cô nói với Lý Phong: “Chồng à, em đói rồi này”.
Lý Phong vừa lái xe vừa nháy mắt với Hứa Mộc Tình.
Cười nói: “Nhưng mà anh đã ăn no rồi”.
Hứa Mộc Tình ngây người ra.
Rõ ràng hai người bọn họ chưa ăn gì.
Sao đã ăn no rồi?
Trước khi Hứa Mộc Tình kịp nói, Lý Phong đã nói.
“Anh vừa nãy đã được ăn rất nhiều mật ngọt của vợ rồi”.
Nghe xong câu này, Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc Lý Phong.
Hai má đỏ ứng.
Yểu điệu quyến rũ.
Cái gì mà mật ngọt?
Rõ ràng là nước bọt.
Cái đồ xấu xa này, vừa mới lên đu quay đã điên cuồng ôm hôn cô thắm thiết.
Về đến nhà, Hứa Mộc Tình nghĩ là đã có đồ ăn ngon bày sẵn trên bàn, chờ mình về.
Kết quả khi hai người đẩy cửa bước vào.
Phát hiện Liễu Ngọc Phân đang ngồi ở bàn ăn, nét mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cái gì đó.
Hứa Mộc Tình định gọi Liễu Ngọc Phân.
Lý Phong nhanh chóng vươn tay ra.
Bịt miệng cô lại.
Đương nhiên, đôi môi hồng hào gợi cảm của cô lập tức áp vào lòng bàn tay Lý Phong.
“Ư?”
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Phong.
Vẻ mặt khó hiểu.
Lý Phong chỉ tay về phía phòng bếp.
Lúc này Hứa Mộc Tình mới phát hiện, không có tiếng xào nấu trong bếp.
Càng không có mùi thức ăn bay ra.
Bình thường giờ này, Liễu Ngọc Phân đã chuẩn bị xong thức ăn từ lâu rồi.
Nhưng hôm nay lại không như vậy.
...