...
Lúc cô ta định ngồi vào xe cùng, Tô Phương Hoa ở bên trong chợt giơ chân đá một cước!
“Thứ dơ bẩn, cách xa tôi một chút!”
“Ầm!”
Siêu xe chạy nhanh về phía bệnh viện tư nhân tốt nhất ở trung tâm thành phố!
Trương Diệu Diệu thét chói tai, bò dậy từ dưới đất, xoay người xông vào trong sảnh lớn.
“Hứa Mộc Tình, cô dám đối xử với tôi như thế sao, tôi giết chết cô!”
Trương Diệu Diệu đang muốn đi vào, bác lao công lập tức hất một chậu nước khử trùng tới.
“Người không phận sự cấm vào!”
“Anh Lý có nói, bây giờ phải tiến hành khử trùng đại sảnh!”
Trong thang máy, Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong.
“Khi nãy làm vậy với chị họ có quá đáng lắm không”.
Cô gái tốt bụng này, từ nhỏ đã bị ức hiếp còn muốn nói tốt cho người khác.
Lý Phong duỗi tay sờ đầu cô: “Dù thế nào anh cũng sẽ không cho phép người khác ức hiếp em”.
“Đừng, kiểu tóc của người ta bị rối rồi nè”.
Hứa Mộc Tình hơi quay đầu đi, đôi môi khêu gợi không nhịn được cong lên.
Khuôn mặt tinh xảo đỏ bừng một mảnh.
Trong phòng làm việc.
Hứa Mộc Tình cầm bút, vùi đầu vào trong một đống tài liệu.
Khoảng thời gian gần đây vì tốc độ phát triển của tập đoàn Lăng Tiêu quá nhanh.
Nên khiến tổng giám đốc là Hứa Mộc Tình bận trước bận sau, mỗi ngày đều có tài liệu đọc mãi không hết.
Lúc này, một cây kẹo hồ lô được đưa tới.
Hứa Mộc Tình cố ý nhìn mấy lần, phát hiện bên trên không có nước miếng.
Lúc này mới hơi mở miệng ngậm lấy một viên kẹo hồ lô, cho vào miệng nhai.
“Ăn ngon không?”, Lý Phong đứng bên cạnh cười hì hì hỏi.
Hứa Mộc Tình tức giận nói: “Đều tại anh, tập đoàn Tô thị người ta không muốn hợp tác với chúng ta nữa rồi kìa”.
“Loại xưởng gia đình nhỏ như thế chúng ta cũng chướng mắt”, Lý Phong không quan tâm.
Xưởng gia đình nhỏ? Đó là gia tộc đứng đầu tỉnh đấy, giá trị của tập đoàn Tô thị người ta cũng đã hơn một trăm tỷ rồi!
Nhưng nghĩ kỹ lại, trong thẻ đen của Lý Phong tuỳ tiện quẹt một cái cũng có thể lấy ra mấy tỷ bạc.
Với anh, tập đoàn Tô thị đúng thật là một công ty nhỏ.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng nuốt viên kẹo hồ lô vào trong bụng.
Cô chợt phát hiện viên kẹo này không có hạt, không nhịn được hỏi: “Kẹo hồ lô này anh mua ở đâu thế? Sao lại không có hạt vậy?”
“À, khi nãy anh cắn viên kẹo hồ lô ra, lại dùng lưỡi lấy hết hạt trong đó”.
Hứa Mộc Tình sửng sốt mất ba giây, sau đó ném cho Lý Phong một ánh mắt quyến rũ động lòng người: “Lưu manh!”
“Reng reng reng…”
Đúng lúc này, điện thoại của Hứa Mộc Tình chợt reo lên.
Sau khi nghe máy, cô vội vàng đi ra ngoài cửa.
Lý Phong nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hứa Mộc Tình lo lắng nói: “Xe của bố bị một vài tên côn đồ từ trên tỉnh xuống chặn lại”.
“Tài xế anh phái đến cho bố đánh nhau với bọn họ bị thương rồi”.
Triệu Tứ bị thương?
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lý Phong hơi nặng nề.
Triệu Tứ là người được Lý Phong cố ý chọn ra từ trong đội để kiêm chức tài xế và vệ sĩ cho Hứa Hiếu Dương, sức chiến đấu của anh ta gần bằng với Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi.
Lúc này, ở một nơi trống trải bên đường.
Có một người đàn ông cường tráng cúi đầu nhìn Triệu Tứ đang quỳ rạp dưới đất.
Gã ta cười lạnh một tiếng: “Chỉ có chút tài mọn mà cũng dám ngăn cản tôi á, tập thêm mấy chục năm nữa đi”.
Nói xong, người đàn ông giơ chân lên muốn đạp gãy tay phải của Triệu Tứ.
Hứa Hiếu Dương vội chạy đến nói với gã ta: “Điền Minh Cường, cậu nghe tôi nói, khi nãy nghe cậu nói tôi cũng mới biết chuyện em gái mình mất tích”.
“Con bé là em gái ruột của tôi, sao tôi có thể ra tay với nó được”.
Điền Minh Cường nhìn Hứa Hiếu Dương với vẻ mặt hung ác, trông vô cùng cáu kỉnh.
“Phi Phi đến Đông Hải là để tính sổ với mày, bây giờ không thấy em ấy đâu, tao không tìm mày thì tìm ai đây?”
“Tao cho mày biết, nếu bây giờ mày không thả Phi Phi ra, ông đây sẽ đánh chết mày”.
Triệu Tứ vốn đang quỳ rạp dưới đất cố gắng chống người, chậm rãi đứng lên.
Lúc này, mặt anh ta đã bị đánh sưng, trán cũng đang chảy máu, nhưng vẫn cố bảo vệ trước mặt Hứa Hiếu Dương.
Anh ta gào lên với Điền Minh Cường: “Chỉ cần tôi chưa chết thì anh đừng hòng động vào chủ tịch!”
Nói xong, Triệu Tứ lại xông về phía Điền Minh Cường.
...