Chương 595: Hắn đau lòng khi cô mặc coóc- Xê(*)


...

Editor: Yuhina

(*)Coóc-xê (hoặc coọc-xê) là phiên âm của từ corset. Thực ra, corset trong tiếng Pháp không phải là áo ngực, mà là áo nịt phụ nữ thường mặc để thắt eo lại cho thon

Đối với Y tiên sinh, Thời Tiểu Niệm cũng đã từng có tư tưởng đề phòng, nhưng không biết tại sao, cô lại cảm thấy người đàn ông này có thể tín nhiệm.

Xe của Y tiên sinh từ từ lái vào trường học Quản gia, sau đó cho người bí mật mang Mona đi.

Thời Tiểu Niệm và Phong Đức đứng ở bên đường, hướng về xe cúi thấp đầu, xe quay đầu lại rời đi.

"Tiểu Niệm, Y tiên sinh này thật sự có thể tín nhiệm sao, ta vừa mới cúi đầu cảm tạ hắn, nhưng hắn cũng không thèm quay đầu lại mà đi thẳng, thần bí như vậy lại trông có vẻ lén lút rồi." Phong Đức nói, lông mày cau lại, có chút lo lắng.

Tiểu Niệm quá lo lắng cho ông, nên khi đã tuyệt vọng thì cái gì cũng muốn thử.

"Con tin tưởng hắn nguyện ý trợ giúp chúng ta." Thời Tiểu Niệm nói, đứng ở nơi đó nói, "Bất kể thế nào đi chăng nữa, hiện tại cuối cùng chúng ta cũng coi như là vượt qua được một cửa ải khó, cha nuôi ngài nhanh dọn dẹp lại ký túc xá một chút, vẫn giữ nguyên sinh hoạt như thường lệ."

"Con thật sự cảm thấy hắn có bản lãnh có thể tránh thoát khỏi con mắt của gia tộc Lancaster sao"

Phong Đức hỏi, ông vẫn có chút không yên tâm với Y tiên sinh chưa từng gặp một lần này.

"Lúc trước hắn đã bắt cóc được sinh đôi ngay dưới mí mắt của mọi người đó thôi."

Người đàn ông kia tuyệt đối có bản lãnh như vậy.

Nghe vậy, Phong Đức cũng chỉ có thể gật đầu, nói, "Vậy cũng tốt, hi vọng tất cả đều thuận lợi, thiếu gia có thể tốt lên."

"Sẽ."

Thời Tiểu Niệm rất có tự tin nói, dựa vào sự giúp đỡ của cô Cung Âu đã thay đổi rất nhiều rồi, hơn nữa có thêm Mona dẫn dắt, nhất định hắn sẽ dần cởi bỏ được tính kiềm chế kia.

Lúc Thời Tiểu Niệm trở lại Cung gia cũng đã muộn rồi, cô chậm rì rì đi vào cửa lớn, nhìn mấy nữ hầu gái xung quanh, ngượng ngùng nở nụ cười, rón rén đi lên lầu.

Bỗng dưng, cô cảm giác như có gai ở sau lưng.

Thời Tiểu Niệm chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy La Kỳ đứng trên cầu thang, cô có chút cứng đờ đứng ở nơi đó, hướng La Kỳ cúi thấp đầu, "Phu nhân khỏe."
Advertisement




"Vết thương còn chưa lành đã chạy đi đâu rồi."

La kỳ đứng ở nơi đó hỏi, ngữ khí mơ hồ có chút không vui.

"Con đến thăm cha nuôi một chút."

Thời Tiểu Niệm đáp lại.

"Cha nuôi" tất nhiên La Kỳ biết cô đã đi đâu, âm thanh của bà dần lạnh đi mấy phần, "Ông ta chỉ là Quản gia, cô phải hiểu"

"…"

Thời Tiểu Niệm trầm mặc đứng ở nơi đó.

La Kỳ từ từ đi xuống, đứng lại trước mặt cô, giơ tay lên hướng về phía băng gạc trên mặt của cô, hơi tháo băng gạc ra nhìn vết thương, sau đó nói, "Tôn ti trật tự có sự khác biệt, trên chính là trên, dưới chính là dưới, đã là chủ nhân thì không được quên thân phận của mình, cứ đi đi lại lại như vậy thì sao có thể dưỡng thương tốt, không được phép đi thăm Phong Đức nữa."

"…"

Thời Tiểu Niệm yên lặng đứng ở nơi đó, không nói được câu gì.

" Ta đã chọn mấy bộ trang phục mặc trong hôn lễ, lát nữa cô tới xem thử đi." La Kỳ nói, cũng không trách móc quá mức nặng nề với cô.
Advertisement


Đối với La Kỳ mà nói, mọi việc cũng đã định rồi, Thời Tiểu Niệm cũng đã là người nhà của bà, cái mà bà muốn không phải là trách móc nặng nề, mà là muốn Thời Tiểu Niệm phải biết trả giá vì vinh quang của Cung gia .

"Vâng, phu nhân."

Thời Tiểu Niệm gật đầu.

"Không ăn bậy ăn bạ cái gì ở ngoài chứ, cẩn thận lưu lại sẹo, tương lai khuôn mặt này cuả cô cũng là mặt mũi của Cung gia chúng ta, hiểu không" La Kỳ nói.

"Con biết rồi, phu nhân."

Thời Tiểu Niệm cúi đầu.

"Ừ, đi thôi." La Kỳ gật gật đầu, đi xuống lầu dưới.

Thời Tiểu Niệm vẫn đứng trên thang lầu, tay đè ở trên tay vịn, hạ tầm mắt nhìn xuống, nhìn bóng lưng ung dung quý khí của La Kỳ, không nhịn được hỏi, "Phu nhân."

La Kỳ quay đầu lại nhìn về phía cô, một động tác chuyển tầm mắt cũng đẹp đến nỗi làm cho lòng người xao động.

"Phu nhân, có phải là vinh dự của Cung gia cao hơn tất cả" Thời Tiểu Niệm hỏi.

La Kỳ không suy nghĩ nhiều gật đầu, "Đây là tự nhiên."

Không có Cung gia, nào có bọn họ.

Có vinh dự, bọn họ mới có thể sống càng giá trị hơn.

"Nhưng mà con cảm thấy mỗi người đều là một cá thể độc lập, một cuộc đời chỉ có mấy chục năm thôi, sao không lựa chọn cách sống mà mình cảm thấy thoải mái nhất." Thời Tiểu Niệm nói.

Hiện tại, đây là yêu cầu duy nhất của cô đối với Cung Âu.

Nghe vậy, mấy nữ hầu gái bên cạnh cả kinh ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Lông mày cuả La Kỳ nhíu lại.

Thời Tiểu Niệm khẽ mỉm cười, lại nói, "Đương nhiên, con vẫn sẽ như ngài mong muốn, nỗ lực làm."

Nói xong, Thời Tiểu Niệm đi lên lầu.

La Kỳ đứng ở nơi đó nhìn Thời Tiểu Niệm đi lên phía trên, có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nữ hầu gái bên cạnh thấy thế nói, "Tịch tiểu thư còn cần thời gian để thích nghi, trong thân thể của cô ấy vẫn còn linh hồn của một người bình dân."

La kỳ gật gù, đi xuống lầu dưới.

Mệt mỏi cả một ngày, Thời Tiểu Niệm thực sự cảm thấy không còn chút sức lực nào, từng bước một đi lên lầu, mấy nữ hầu gái đứng ở nơi đó, khom lưng chào cô, "Tịch tiểu thư, ngài đã trở về, xin hỏi hiện tại có muốn đi thử váy luôn không"

Cô có thể nói không được không

Thời Tiểu Niệm cười cười, "Được, váy ở đâu"

"Bên này."

Nữ hầu gái đưa cô đến một phòng thay quần áo khổng lồ, bên trong được treo từng cái từng cái váy, đều là kiểu váy xòe cổ điển, khiến cho Thời Tiểu Niệm không khỏi nghĩ đến những nữ quý tộc mặc trang phục hoa lệ trong những bộ phim điện ảnh cũ của châu Âu.

"Đẹp quá."

Thời Tiểu Niệm kìm lòng không đặng than thở.

"Đây là hai chiếc váy dạ hội, hai cái này dùng cho tiệc cưới, còn váy cưới thì đang được may, váy cưới sẽ được nhà thiết kế trước đây đã thiết kế cho phu nhân thực hiện." nữ hầu gái nói.

"Có thật không"

Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên, La Kỳ nói ở khắp nơi là sẽ không lo đám cưới cho cô, nhưng nói cho cùng, bà vẫn rất coi trọng hôn lễ của con trai duy nhất này.

"Đúng thế. Tịch tiểu thư, trước tiên nên thử cái nào đây" nữ hầu gái ở bên cạnh hỏi.

"Cái váy màu xanh lục này đi." Thời Tiểu Niệm chỉ về một cái váy trong đó.

"Vâng."

Nữ hầu gái cung kính gật đầu.

Thời Tiểu Niệm rất thích những chiếc váy phương Tây cổ điển mỹ lệ, mỗi lần xem phim , dáng vẻ nữ chính nhấc theo tầng tầng lớp lớp váy chạy trốn ở trên cỏ đặc biệt lãng mạn.

Nhưng mỹ lệ thì cần phải trả cái giá thật lớn.

Dưới sự giúp đỡ của nữ hầu gái, Thời Tiểu Niệm mặc chiếc váy vào, làn váy xòe ra rất đẹp, cô còn chưa kịp thưởng thức, nữ hầu gái ở hai bên đột ngột kéo dây coóc-xê, mỗi người cầm một đầu dây dùng sức mà kéo.

"…"

Thời Tiểu Niệm lập tức mở to mắt, suýt chút nữa không thể thở nổi.

"Tịch tiểu thư, dùng sức mà hóp bụng vào."

Nữ hầu gái đứng bên cạnh còn đang dở tay nói.

"A."

Thời Tiểu Niệm hít sâu một hơi, sau đó hai nữ hầu gái dùng sức mà kéo hai đầu dây, cô vội vàng nói, "Các người làm gì vậy, được rồi được rồi, tôi sắp không thể thở được rồi."

"Tịch tiểu thư, mặc loại váy này cần phải để lộ vòng eo nhỏ nhắn, nếu như coóc-xê cột không đủ chặt sẽ là thất lễ." nữ hầu gái vừa nói vừa dùng sức mà kéo dây.

"…"

Thời Tiểu Niệm trợn cả mắt lên, mặt cũng biến sắc, "Tiếp tục đi"

Dứt lời, một nữ hầu gái đi lên phía trước, ước lượng ở bên hông của cô.

Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Có nữ hầu gái nâng điện thoại di động tới, đưa cho Thời Tiểu Niệm, "Tịch tiểu thư, điện thoại của ngài."

Thời Tiểu Niệm đang hô hấp khó khăn, cúi đầu xuống liền nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình- Cung Âu, nhất thời mắt chữ A mồm chữ O.

Cung Âu.

Hắn lại chủ động gọi điện thoại đến, hôm nay có mưa đỏ sao

Thời Tiểu Niệm vội vã cầm điện thoại di động lên nhận, chỉ lo chậm một giây hắn liền dập máy, vui mừng nói, "Cung Âu, sao anh lại gọi điện thoại đến "

"Hôm nay điện thoại của em đã muộn 1 giờ 23 phút."

Âm thanh lạnh như băng của Cung Âu vang lên ở bên tai cô.

"A"

Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, nhìn điện thoại di động, quả nhiên, hôm nay cô đã muộn, lúc này bên kia hẳn là buổi trưa, mỗi ngày cô đều tính toán thời gian buổi trưa hắn không phải làm việc, lúc ấy cô sẽ gọi cho hắn một cú điện thoại.

Kết quả ngày hôm nay cô bị chuyện của Mona làm cho loạn cả nên, nên đã quên.

Cũng bởi vì như vậy, hắn lại chủ động gọi điện thoại đến đây, tuy rằng nhịn hơn một giờ, nhưng không ngờ hắn sẽ chủ động, ghê gớm

"Thật xin lỗi a, em nhìn lầm thời gian." Thời Tiểu Niệm nói, trên mặt khó có thể che giấu nụ cười xán lạn, "Không ngờ anh lại chủ động gọi điện thoại cho em, là nhớ em sao"

"…"

Cung Âu bên kia trầm mặc.

Nữ hầu gái đứng trước mặt Thời Tiểu Niệm ước lượng vòng eo cho cô, thấy còn có có thể kéo được tiếp, liền ra hiệu cho hai người kéo dây tiếp tục làm động tác kéo căng .

Hai người hầu lại tiếp tục kéo về hai phía.

"A"

Thời Tiểu Niệm không ngờ bị kéo tiếp nhất thời hét thảm lên, eo của cô đã sắp bị xoắn đứt rồi.

Làm một cô dâu mà thôi, sao lại thảm như thế.

"Em sao thế, đang làm gì?"

Giọng nói của Cung Âu vang lên ở trong điện thọai, giọng nói từ tính mang theo sự lo lắng.

"Không có gì, em đang mặc quần áo." lần này nói chuyện Thời Tiểu Niệm có chút thở không ra hơi, một tay cầm điện thoại di động một tay ấn về phía tường, khó khăn hô hấp.

Nghe vậy, Cung Âu ở bên kia trầm mặc hai giây, "Tịch Tiểu Niệm, em lại đang câu dẫn anh"

Hiện tại cô xem việc câu dẫn hắn là chuyện bình thường như ăn cơm

"Không phải." Thời Tiểu Niệm cắn chặt hàm răng, "Em đang mặc thử đồ, trong hôn lễ phải mặc váy cổ điển, đang thắt coóc-xê, ghìm chết em, a"

Đang nói chuyện, hai nữ hầu gái ở bên cạnh lại tiếp tục kéo, Thời Tiểu Niệm suýt chút nữa thổ huyết.

"Tịch tiểu thư, thân là thiếu phu nhân tương lai của Cung gia, muốn thường xuyên duy trì tư thái cao quý, không thể phát ra âm thanh như thế." nữ hầu gái bên cạnh nghiêm túc nhắc nhở cô.

"Tốt, tôi biết rồi."

Thời Tiểu Niệm gật gù, bọn họ lại bắt đầu kéo dây coóc-xe, cô cố cắn chặt răng lại, cố nén không phát ra âm thanh, cái coóc-xê này sinh ra là để tàn phá eo của phụ nữ mà.

Thống khổ.

Thời Tiểu Niệm đau đến mặt mũi vặn vẹo, không muốn để Cung Âu nghe loại âm thanh khó nghe này, cô vội vàng nói vào trong điện thoại, "Cung Âu, để lát nữa em gọi điện thoại lại cho anh nhé, em đang thử đồ."

Nói xong, Thời Tiểu Niệm cúp điện thoại, cố gắng nhẫn nhịn thống khổ.

Quốc Nội, Cung Âu ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trong tay .

Coóc-xê.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu thêm ra một vệt thâm trầm, mặc coóc-xê rất đau sao, kêu thảm thiết thành như vậy.

Hắn đặt điện thoại di động qua một bên bắt đầu làm việc, nhưng tầm mắt lại không ngừng hướng về phía điện thoại di động, cứ như thế một lát, Cung Âu cầm điện thoại lên liền gọi vào số của Cung gia.

Chỉ chốc lát sau, La Kỳ liền nhận điện thoại.

"Ngày hôm nay là ngày gì vậy, sap lại chịu chủ động gọi điện thoại cho ta" âm thanh của La Kỳ mang theo vài phần vui sướng.



"Ừ."





Cung Âu trầm thấp đáp một tiếng, môi mỏng mím chặt, tnên bắt đầu từ đâu mới thỏa đáng hắn còn chưa nghĩ kỹ.





"Là muốn hỏi chuyện trong nhà đúng không, trong nhà hết thảy đều tốt, cặp song sinh cũng cố gắng học tập, chỉ là tiểu Quỳ có chút bướng bỉnh, không chịu ngoan ngoãn học quy củ." La Kỳ nói rằng, "Gần đây cha con cũng khá bận bịu, ta đang chuẩn bị cho lễ cưới của các con."





"Ừ."





Cung Âu lại ứng một tiếng.

...