...
Editor: Yuhina
"Tên là gì"
Thời Tiểu Niệm từ trong suy nghĩ của mình định thần lại, nhàn nhạt hỏi.
"Vạn năm."
Âm thanh của Cung Âu cực kỳ từ tính, từng chữ từng chữ đọc ra, Thời Tiểu Niệm nghe giọng nói của hắn mà như có dòng điện xẹt qua, từ lỗ tai chạy đến các dây thần kinh khiến cả người như tê dại.
Vạn năm.
Lại có một cái tên như vậy.
Thật giống như một lời thề.
Thời Tiểu Niệm vuốt mặt dây chuyền hình con sứa trước ngực, từng ngón tay cảm giác mát lạnh, trong mắt có cảm động.
Niệm đọc lên chính là vạn năm sao
Là ý này sao.
"Nói đến đáy biển." Cung Âu bỗng nhiên chin chằm chằm cô, con ngươi đen không vui trừng mắt cô, "Thời Tiểu Niệm, em còn nợ anh một lần lặn biển"
Lần trước cô đã để cho hắn leo cây
Chạy thì thôi, lại còn chạy đi cứu Mộ Thiên Sơ
"Ha ha, anh còn nhớ a." Lúc Tiểu Niệm cười gượng.
Advertisement
"Đương nhiên là anh nhớ kỹ" Cung Âu trừng mắt cô, đưa tay ra tàn nhẫn mà véo má cô, "Chờ khi nào chân em khỏi, phải cùng anh đi lặn biển, không được thì chờ ở đó anh giết chết em"
"…"
Thời Tiểu Niệm nhìn sự tức giận trong mắt hắn, sau đó cầm tay hắn để xem giờ trên đồng hồ đeo tay, nói sang chuyện khác, "Ồ, đã một giờ rồi, chúng ta còn chưa ăn, anh chờ em đi làm cơm ngay bây giờ."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm liền lập tức rời đi.
1 giờ
Cung Âu thấp mâu nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, ánh mắt lạnh lẽo, một giờ nữa là Mộ Thiên Sơ cút khỏi S thị rồi.
Sân bay lúc này, trong phòng ăn được thiết kế theo phong cách Italia, cả căn phòng oa lệ, sáng sủa sạch sẽ, hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn trong không khí.
Các hành khách đang túm năm tụm ba cầm hành lý, chờ ra máy bay.
Trong một góc phòng, một nam nhân trẻ tuổi đẹp trai ngồi ở chỗ đó, trên tay cầm một chiếc valy màu cà phê, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từng người đi ngang qua, trong đôi mắt hẹp dài nhuốm đầy sự cô đơn.
Là Mộ Thiên Sơ.
Advertisement
Hắn ngồi ở chỗ đó uống cà phêm cứ một cốc lại một cốc.
"Tiên sinh."
Nhân viên phục vụ đi tới, thêm cà phê vào trong cốc của hắn.
Là cafe đen.
Mộ Thiên Sơ ghét nhất vị đắng, cũng đã uống liền mấy cốc cafe đen, trước đây, Thời Tiểu Niệm chưa bao giờ để cho hắn chạm vào đồ gì có vị đắng, cô chăm sóc hắn rất tỉ mỉ chu đáo.
Mộ Thiên Sơ hạ thấp mâu, nhìn về phía đồng hồ đeo tay, đã là một giờ chiều.
Hắn chờ ở đây từ sáng sớm, vẫn chờ tới bây giờ, kết cục hắn đã đoán được.
"…"
Người lúc trước có thể dây dưa với hắn dây dưa sáu năm, nói không để ý tới liền làm được.
Cứ tuyệt tình được như vậy sao
Mộ Thiên Sơ, mày còn đang hy vọng xa vời cái gì, mày nên chết tâm đi.
Bây giờ cô ấy sẽ không nhìn thấy mày đang ở đây uống cafe đen, lại càng không quay về với mày đâu.
Mộ Thiên Sơ ngồi ở chỗ đó, gương mặt âm nhu không lộ ra cảm xúc gì, trong mắt chỉ có vẻ nản lòng thoái chí.
"Sau này em lấy anh nhé."
Âm thanh của một thiếu niên bỗng nhiên truyền đến.
Mộ Thiên Sơ quay đầu, chỉ thấy bàn bên kia có một người thiếu niên, một cô thiếu nữ, tuổi khoảng chừng 13, 4 tuổi đang ngồi, gương mặt vẫn còn sự non nớt của tuổi trẻ, nhưng trên gương mặt ửng hồng ngại ngùn của mốt tình đầu.
Cha mẹ bọn họ ngồi ở một bàn khác.
Thiếu nữ ngồi ở chỗ đó, mặt đỏ hồng nói, "Sao anh lại nói câu này"
"Bởi vì anh muốn kết hôn với em, sau này em sẽ là vợ anh." Thiếu niên đàng hoàng trịnh trọng nói rằng, tiếng nói còn hơi khàn khàn của thiếu niên chưa vỡ giọng.
"…"
Mộ Thiên Sơ nhìn bọn họ, trước mắt mơ hồ, ký ức như đưa hắn trở lại nhiều năm trước đây.
Vào lúc ấy, đôi mắt của hắn vẫn bị mù, thế giới này đối với hắn mà nói chỉ còn màu đen.
Thời Tiểu Niệm chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời của hắn.
Thời điểm mới tới Thời Gia, hắn còn đang chìm đắm trong sự phẫn nộ và tự ti vì bị vứt bỏ, cầm mặc ít nói, đói bụng sẽ không đòi ăn, khát nước cũng không đòi uống.
Chính là vào lúc ấy, âm thanh của Thời Tiểu Niệm xuất hiện bên bên tai của hắn.
"Anh tên là Mộ Thiên Sơ à, em nghe mẹ nói, anh là thiếu gia, nhưng em không phải nha hoàn, em tên là Thời Tiểu Niệm."
Cô nói, cô tên là Thời Tiểu Niệm.
Từ đó về sau, Thời Tiểu Niệm liền chăm sóc hắn, hắn không nhìn thấy gì, có lúc hắn cảm thấy toàn bộ Thời Gia chỉ có một mình cô ấy tồn tại mà thôi.
Đưa cốc nước tới trước mặt hắn, là cô.
Đưa cơm cùng đũa tới trước mặt hắn, là cô.
Thậm chí đỡ hắn lên giường, vẫn là cô.
Khi đó, chỉ có mình Thời Tiểu Niệm chăm sóc cho hắn, giúp hắn quen thuộc với Thời Gia, tính khí thiếu gia của hắn nổi lên, cô cũng không chú ý, tiếp tục ở bên cạnh hắn, vẫn chăm sóc cho hắn.
"Vậy anh có thể ở bên cạnh em suốt đời được không"
Thiếu nữ bên bàn kia đột nhiên hỏi thiếu niên, gương mặt ửng hồng, thẹn thùng.
"…"
Đôi mắt Mộ Thiên Sơ ngẩn ra, kinh ngạc mà nhìn thiếu nữ kia, Thời Tiểu Niệm cũng từng hỏi hắn những lời tương tự.
Khi đó hắn không nhìn thấy, bây giờ nghĩ lại, trên mặt của cô lúc đó nhất định cũng là hồng đi.
"Nếu anh ở cạnh em, em sẽ đáp ứng anh, anh vẫn muốn ở cạnh em không" thiếu nữ kia tiếp tục nói, rất chăm chú nói.
"Biết rồi, anh sẽ ở bên cạnh em, con gái thật phiền phức mà." Thiếu niên không nhịn được nó.
Mộ Thiên Sơ yên lặng nhìn bọn họ, con ngươi ảm đạm dần dần lộ ra một vệt sáng.
Hắn tại sao phải hết hy vọng, tại sao phải từ bỏ
Hắn mới là người đáp ứng cô trước mà, đáp ứng ở cạnh bên cô mãi mãi không rời mà
Bây giờ bất quá Thời Tiểu Niệm chỉ đi lệch thôi, bởi vì hắn không mạnh bằng Cung Âu, không quyền thế bằng Cung Âu.
Hắn chỉ là tạm thời bại bởi Cung Âu.
Một ngày nào đó, hắn sẽ chiến thắng trở về, đến thời điểm đó, Thời Tiểu Niệm cũng sẽ đi về bên hắn, sẽ không lại đi lệch nữa.
"…"
Mộ Thiên Sơ nhìn thời gian, đến giờ phải đi sân bay rồi.
Hắn bưng cốc lên, đem cà phê trong cốc uống một hơi cạn sạch, vị đắng của cà phê khiến cho hắn nhíu mày.
Mộ Thiên Sơ đứng lên kéo hành lý rời đi, đi qua bên cạnh bàn kia dừng bước lại, ngón tay gõ nhẹ một hồi bàn.
Thiếu niên thiếu nữ ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Mộ Thiên Sơ thấp mâu nhìn thiếu niên, tiếng nói trầm thấp, "Nhớ kỹ những lời em nói ngày hôm nay, tuyệt đối không được quên, bằng không sau này em sẽ rất khổ cực."
Nói xong, Mộ Thiên Sơ kéo valy rời đi.
"…"
Thiếu niên thiếu nữ mờ mịt nhìn bóng lưng của hắn, một lát sau thiếu nữ si mê nâng cằm, "Anh này đẹp trai quá à."
Mộ Thiên Sơ đi ra ngoài, hướng về phía sân bay đi đến, hắn quay đầu lại liếc mắt một cái, trên phi trường không có người hắn chờ.
Ánh mặt trời chiếu xuống người hắn, từng ánh nắng như dát lên người hắn, khiến cho gương mặt hắn trở nên đặc biệt mơ hồ.
Vận mệnh là như vậy, có những lúc chuyển ngoặt vào thời điểm không ai ngờ đến.
Có những chuyện mình cho rằng sẽ vĩnh viễn không thay đổi đột nhiên thay đổi, người mình cho rằng sẽ vĩnh viễn không biến mất cũng sẽ đột nhiên biến mất.
3h20’ chiều.
Bên ngoài ánh mặt trời tỏa ra, nhiệt độ tăng cao khiến cho ngườ ta cảm thấy nóng nực.
Dưới hàng cây xanh mát, màu lá xanh biếc ngăn trở ánh nắng như thiêu như đốt, một bóng người đứng đó, làn váy ở trong gió nhẹ nhàng tung bay, đôi chân lộ ra mấy chỗ được băng bó lại bằng băng gạc.
Một tờ vẽ giấy rơi vào bên tay cô.
Thời Tiểu Niệm nằm ở trên võng ngủ rất say, ánh nắng từ tầng tầng lớp lớp lá cây rơi xuống, chiếu xuống trên mặt cô, lúc này ánh nắng đã không còn nóng như lúc đầu.
Bỗng dưng, cả người Thời Tiểu Niệm co quắp, đột nhiên hơi mở mắt, trong lòng khó chịu, "Ạch."
Từ trên võng ngồi lên, tay che lấy ngực, lông mày nhíu chặt.
Chuyện gì thế này.
"Làm sao vậy" một tiếng nói từ tính ở phía dưới vang lên, "Em mới ngủ được nửa giờ mà đã tỉnh rồi"
Cung Âu từ ghế dài đứng lên, đem máy Laptop thả xuống, đi tới bên cạnh võng, nhìn chằm chằm người bên trong.
Thấy cô ôm ngực, ánh mắt Cung Âu căng thẳng, nhìn chằm chằm cô, "Xảy ra chuyện gì"
"Không biết."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở võng trên, võng đung đa đung đưa, cô ấn lại noi trái tim của mình, không rõ nói, "Đột nhiên liền tỉnh, thấy trong lòng rầu rĩ, không biết xảy ra chuyện gì."
"Trước đây đã từng xảy ra như vậy chưa " Cung Âu trầm giọng hỏi.
"Không có."
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, đột nhiên trong lòng cảm thấy buồn khiến cho cả người cô không dễ chịu.
"Đi, anh dẫn em đi gặp bác sỹ." Cung Âu nói, lông mày so với cô còn nhíu chặt hơn, một tay kéo cô lên đem cô từ trong võng mạnh mẽ ôm xuống.
"Tốt."
Thời Tiểu Niệm tiến vào trong lồng ngực của hắn, cảm giác buồn phiền trong lòng bỗng nhiên biến mất rồi.
Cung Âu ôm cô đi vài bước, Thời Tiểu Niệm từ trong lồng ngực của hắn nói, "Không biết làm sao, đột nhiên cũng không biết xảy ra chuyện gì."
"Được rồi"
...