...
Editor: Yuhina
"Nếu anh không trị hết bệnh, em sẽ thất vọng, anh là Cung Âu, anh là Cung Âu đã sáng lập ra N.E, sao anh có thể để cho một người phụ nữ thất vọng."
Cung Âu nằm ở nơi đó nói.
Nghe đến đó, nước mắt của Thời Tiểu Niệm không ngừng chảy xuống.
Hắn không muốn để cho cô thất vọng.
Hắn cũng không cho phép mình làm cho cô thất vọng.
Có lúc, Thời Tiểu Niệm thật sự không biết Cung Âu là thông minh hay là ngốc.
Cô không hỏi cái gì nữa, cũng không muốn hỏi cái gì nữa, cúi đầu lên hôn môi mỏng của Cung Âu, dùng sức mà hôn xuống, "Ôm em, Cung Âu."
Âm thanh của cô run rẩy.
Cung Âu nằm đó, dáng người dong dỏng cao run lên, từ từ mở mắt ra nhìn về phía cô, một đôi mắt đen kịt, một tay hắn vòng lên trên eo nhỏ của cô, đưa cô tiến vào lồng ngực của hắn, đổi khách làm chủ hôn trở lại.
Hắn cuồng nhiệt hôn cô, liều mạng hôn, ngón tay thon dài chu du ở khắp trên người cô, trêu đùa cô khẽ ngân nga liên tục.
Tiếng ngâm khẽ này làm cho hỏa khí trong cơ thể của hắn càng bùng lên mạnh hơn.
Cung Âu thâm nhập vào khoang miệng của cô, gắn bó dây dưa, một tay vùi vào tóc của cô, một tay cởi cúc áo, môi mỏng nóng rực dọc theo mặt của cô từ từ đi xuống.
Bỗng dưng, thân thể của hắn mạnh mẽ chìm xuống.
Thời Tiểu Niệm đưa tay ra ôm lấy hắn thật chặt, há mồm cắn vào bờ vai của hắn.
"Ạch."
Advertisement
Cung Âu đau đến nỗi hừ nhẹ một tiếng, nhưng rất nhanh hắn đã bị thuốc khống chế không nhận rõ cái gì là cảm giác đau, hắn điên cuồng hôn cô, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính là muốn xâm chiếm cô.
Cô là của hắn.
Không phải của Mộ Thiên Sơ, không phải của sinh viên mỹ thuật, càng không phải là của Y tiên sinh.
Cô chỉ là của hắn.
"Em là của anh, của riêng anh."
Cung Âu hôn cô, bá đạo mà hung hăng cướp đoạt tất cả của cô.
Đêm nay trải qua bao nhiêu điên cuồng Thời Tiểu Niệm đã quên rồi, cô chỉ biết là, cơ hồ là cả một đêm cô không ngủ, thân thể cảm giác như không phải của mình nữa rồi.
Mệt mỏi quá.
Thân thể của Thời Tiểu Niệm cực kỳ đau mỏi, muốn điều chỉnh tư thế nằm ở trên giường một chút, lại bị Cung Âu ôm chặt lấy.
Cô đưa tay đặt lên cái tay ở bên hông kia, như là cảm giác được cái gì, nhất thời Cung Âu ôm cô càng chặt hơn, mặt của hắn dán lại đây, dùng sức mà thở, tiếng nói mất tiếng, "Anh đã trở về."
"…"
Advertisement
"Thời Tiểu Niệm, anh đã trở về."
"…"
Trong nháy mắt đầu óc của Thời Tiểu Niệm như trống rỗng, tùy ý để hắn ôm, nhẫn nhịn nằm trong lồng ngực của hắn với thân thể đang mệt mỏi cùng đau mỏi hoảng hoảng hốt hốt ngủ.
Trước khi ngủ, trong óc Thời Tiểu Niệm lóe lên một ý nghĩ, cô nghĩ, cô biết Cung Âu đổi mật mã ngăn kéo trong văn phòng thành số gì.
Ngày hôm sau.
Khi Thời Tiểu Niệm tỉnh lại sắc trời đã sáng choang, ánh mặt trời đã chiếu thẳng vào rèm cửa sổ, cô mở mắt ra, chỉ thấy bên cạnh giường ngủ trống trơn, không có ai.
Người đâu
Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên mà ngồi dậy, lúc ngồi dậy, câm cảm giác cả người đều nhức mỏi, đặc biệt là hai chân.
Thật là muốn chết.
Cha nuôi cũng thiệt là, để bảo ông pha đồ uống giải rượu mà chẳng thấy đâu, kết quả cô trở thành chất xúc tác để giải độc.
Có điều, hình như thuốc của cha nuôi còn có chút tác dụng.
Đây là lần đầu tiên cô biết nhiều tâm sự trong lòng của Cung Âu như vậy, sớm biết dùng rượu hữu hiệu, cô đã sớm cho hắn uống rượu rồi.
Thời Tiểu Niệm đi vào phòng tắm tắng rửa một chút, đổi quần áo sạch sẽ rồi rời khỏi phòng, cô đi đến phòng trẻ em trước, sinh đôi đã rời giường.
Một đang chơi đùa.
Một đang ngồi suy nghĩ.
Giống thường ngày, trên người của hai bé đều không chịu cái ảnh hưởng gì của tối hôm qua, Thời Tiểu Niệm còn hỏi thăm bọn trẻ, sau mấy câu hoi, hai bé đều không hề ấn tượng gì đối với chuyện tối ngày hôm qua, tất cả đều quên hết rồi.
"Vậy ta đi nấu cháo cho các con ăn nhé."
Thời Tiểu Niệm tùy ý để hai bé làm chuyện của mình, đi xuống lầu dưới, liếc mắt nhìn thời gian, vào lúc này Cung Âu đã đến công ty rồi.
Thuốc này vừa hết hiệu quả, phỏng chừng hắn lại biến trở về dáng vẻ hiện tại rồi.
Mệt mỏi quá, Thời Tiểu Niệm xoa xoa hông của mình, lát nữa sau khi nấu cháo xong cô phải đi ngòi trên ghế massage một lúc mới được, nàng đi xuống lầu, đi ngang qua một cái sảnh nào đó.
Cô vô tình đi đến liếc mắt một cái, chỉ thấy Phong Đức đứng ở nơi đó, ăn mặc chỉnh tề, hai tay giao nhau đặt ở trước người, cúi đầu, phía sau là bốn, năm thùng đựng hành lý.
Mà Cung Âu đưa lưng về phía cô, ngồi ở trên một chiếc ghế sô pha dành cho một người ngồi, cô không nhìn thấy bộ dáng của hắn, chỉ nhìn thấy tay của hắn khoát lên trên tay vịn, đầu ngón tay cầm một cái túi.
Bên trong chứa mấy viên đường màu trắng hình vuông gì đó.
Bọn họ còn chưa đi làm à
"Đùng."
Cung Âu đem cái túi đang cầm trong tay ném lên trên bàn trà trước mặt, Phong Đức chôn đầu đến càng thấp hơn, nói, "Đã tìm được tất cả rồi, tôi lập tức đi tiêu hủy."
"Ừ."
Cung Âu lạnh lùng đáp một tiếng.
Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa nhìn, bầu không khí bên trong rõ ràng có chút trầm trọng ngột ngạt, cô chuyển động mắt đi vào nói, "Các người còn chưa ăn điểm tâm đi, ngày hôm nay em nấu cháo, ăn một chút à"
Dứt lời, cCung Âu xoay đầu lại nhìn về phía cô, trên khuôn mặt anh tuấn có vẻ uể oải, đôi mắt màu đen xẹt qua một vệt không dễ chịu, rất nhanh quay mặt qua chỗ khác.
"…"
Xem ra hắn không giống sinh đôi quên hết mọi chuyện tối qua, hắn nhớ tất cả chuyện tối ngày hôm qua
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, cũng không nói gì, lập lại lời nói một lần nữa.
Phong Đức ngẩng mặt lên nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, khuôn mặt tiều tụy, thần thái già nua, ông nhìn cô từ từ nói rằng, "Tiểu Niệm, Tịch tiểu thư, sau này cô phải tự chăm sóc thật tốt cho mình, chăm sóc thật tốt cho thiếu gia."
Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn ông, "Cha nuôi, ngài có ý gì"
Lời này tại sao giống như chuẩn bị chia tay vậy.
Phong Đức gượng ép cười, nói, "Tôi đã lớn tuổi rồi, liền đã quên cách làm việc đúng mực, vì thế nên tôi quyết định về trường học Quản gia ở Anh quốc học lại một khoảng thời gian. Vì thế nên tôi không thể lại hầu hạ cô cùng thiếu gia rồi."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hành lý đầy đất bên cạnh, nhất thời hiểu được, cô chuyển mâu nhìn về phía Cung Âu, "Anh muốn trục xuất cha nuôi?"
"Chẳng lẽ không nên sao"
Cung Âu lạnh lùng ngước mắt nhìn về phía cô, vừa chạm vào ánh mắt của cô, trên mặt của hắn liền xẹt qua một vệt không dễ chịu, hắn ho nhẹ một tiếng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà nghiêng đầu đi.
Bởi vì thuốc sao
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, nói rằng, "Em biết chuyện lần này là hơi lớn, nhưng cũng may là chúng ta cũng không có chuyện, không phải sao"
"Vẫn không tính là có chuyện gì? một phần thuốc, bốn người chúng ta đều ăn, em còn muốn nghiêm trọng hơn?"
Cung Âu trừng mắt về phía cô, rất nhanh lại thu hồi tầm mắt.
Thời Tiểu Niệm cau mày, "Đây chỉ là một chút sai lầm mà thôi."
"Tất cả sai lầm đều là sai lầm, coi là sai lầm bất quá chỉ để cho lương tâm của mình dễ chịu một chút mà thôi." Cung Âu lạnh lùng thốt, đôi con ngươi đen nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình.
"Anh…"
"Sai chính là sai, thân là một quản gia mà không thể quản lý tốt được mình, làm sao có thể quản được người khác" Cung Âu đánh gãy lời của cô, cũng không thèm nhìn cô.
"Cha nuôi đi rồi, trong nhà không có quản gia, vậy chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà ai tới lo liệu" Thời Tiểu Niệm hỏi, không thể để cho Cung Âu đuổi Phong Đức đi.
"Cái này không cần em bận tâm, anh đã có ứng cử viên phù hợp."
Cung Âu lạnh giọng nói, ánh mắt lướt qua trang phục của cô, xoay người rời đi.
"Cung Âu"
Thời Tiểu Niệm muốn đuổi theo, bị Phong Đức từ sau kéo lại, "Tiểu Niệm, con đừng vì ta mà tranh chấp với thiếu gia, sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của hai người."
"Con không phải tranh chấp, con chỉ muốn nói rõ ràng với hắn." Thời Tiểu Niệm kéo tay của mình lại, "Cha nuôi, ngài đã ở bên cạnh hầu hạ hắn nhiều năm như vậy, không thể bởi vì một chút sai lầm nhỏ như vậy mà hắn liền đuổi ngài đi, đây cũng quá tuyệt tình rồi."
Cung Âu có thể không có tình người, nhưng cô vẫn còn ở bên cạnh hắn, cô phải phải đem Phong Đức lưu lại.
"Tiểu Niệm"
"Cha nuôi, ngài tin tưởng con, con có thể khuyên được, Cung Âu không phải là người lạnh lùng như bề ngoài." Thời Tiểu Niệm lo lắng đẩy tay Phong Đức ra muốn đi.
"Ta biết."
Phong Đức lần thứ hai kéo cô.
"Ngài biết"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt.
Phong Đức nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, trong mắt có sự hổ thẹn, "Tiểu Niệm, ta ở bên cạnh thiếu gia nhiều năm như vậy, lần này ta gây ra chuyện lớn như vậy, nên ta không còn mặt mũi nào ở lại nơi này nữa, vì thế nên ta chuẩn bị hướng về thiếu gia xin nghỉ."
Nói xong, Phong Đức lấy ra một lá đơn xin từ chức từ trong túi.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc địa nhìn về ông hắn, không nghĩ tới cha nuôi sẽ xin nghỉ.
"Chỉ có điều ta còn chưa lấy đơn xin từ chức ra, thiếu gia đã khiển trách ta một trận, sau đó để ta đến trường quản gia rèn luyện nửa năm." Phong Đức nói tới chỗ này âm thanh có chút nghẹn ngào, "Ta thật sự không nghĩ tới thiếu gia còn nguyện ý để ta lưu lại, mà không phải trực tiếp đuổi việc ta. Vì thế nên, ta biết thiếu gia không phải là người lạnh lùng như vẻ bề ngoài vậy."
Thiếu gia vẫn không tuyệt tình đối với một lão già như ông vậy.
Thời Tiểu Niệm nghe, trầm ngâm một lúc, "Đã như vậy, con khuyên hắn giữ ngài lại không phải càng tốt hơn sao"
Tại sao còn muốn đi rèn luyện.
"Đừng, Tiểu Niệm." Phong Đức nhìn Thời Tiểu Niệm, "Việc này nếu như đặt ở Cung gia, ta có thể sống sót hay không đều là vấn đề, thiếu gia đã đặc biệt tử tế với ta rồi. Nửa năm mà thôi, nửa năm sau ta lại trở về."
"Cha nuôi"
"Tiểu Niệm, nếu con cứ đi xin, ta cũng chỉ còn cách xin nghỉ mà thôi." Phong Đức nói như chém chặt đinh sắt, đi ý đã quyết.
"…"
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nói không ra lời, chỉ có thể trầm mặc nhìn ông.
Cô không giữ được ông.
Thời Tiểu Niệm bồi tiếp Phong Đức ra ngoài, hỗ trợ mang hành lý lên xe, trong miệng lẩm bẩm, "Có phải là còn có đồ gì chưa mang lên không, để con đi kiểm tra lại một chút đi, hay là mang thêm quần áo, mang thêm cái ghế massage kia đi, nhất định ngài sẽ dùng đến nói."
"Tiểu Niệm, con cứ như vậy thì ta lại càng tự trách." Phong Đức đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cô, nhìn vành mặt đỏ hồng của cô nói, "Tiểu Niệm, ta tiếp nhận quan niệm phân chia giai cấp vô cùng rõ ràng, ở cùng với con thời gian dài như vậy, ta đã có một cuộc sống rất đơn giản, không phân chia giai cấp, vì thế nên ta cũng đã quên những quy củ kia, trở nên không giống người quản gia rồi."
"…"
Thời Tiểu Niệm đứng ở trước mặt ông, ôm chặt lấy Phong Đức.
"Nhưng ta không hối hận, Tiểu Niệm, cám ơn con, để ta có thể cảm nhận được tình thân cha con chân thật." Phong Đức ôm lấy cô, "Hiện tại, ta thật sự muốn trau dồi kiến thức của mình, làm về một quản gia xứng chức, bằng không, ta cũng sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại của mình."
"Cha nuôi, ngài ở bên kia nhất định phải chăm sóc tốt cho chính mình, mỗi ngày con đều sẽ gọi điện thoại cho ngài, ngài phải nhận đấy."
Thời Tiểu Niệm ôm ông nói, không nỡ để ông đi.
Vành mắt của Phong Đức cũng ướt, gật đầu nói, "Được, ta sẽ, chỉ là hiện tại ta không thể giúp con đi lấy bệnh án rồi."
"Không liên quan, con đã có chủ ý."
Thời Tiểu Niệm nói.
...