...
Editor: Yuhina
Cô đang nghĩ ngợi, Cung Âu bỗng nhiên nắm tay cô, lông mày vặn chặt, "Tay em tại sao lại bị thương"
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía ngón tay trỏ, trên đầu ngón tay có miếng dán urgo, vô tình nói, "Không có gì, bị tôm kẹp phải."
"Đừng nhúc nhích"
Cung Âu dừng bước lại.
Hai người đứng dưới mái hiên, Cung Âu cúi đầu, đưa tay xé miếng dán trên ngón tay của cô, kiểm tra vết thương của cô.
"Anh xem, vết thương nhỏ mà thôi." Thời Tiểu Niệm nói rằng.
Cung Âu quay đầu, giương giọng hô, "Phong Đức mang nước khử trùng cùng băng gạc lại đây"
"Không cần, dùng miếng dán băng lại là được rồi."
"Không được, vết thương lớn như vậy, mắt em mù sao"
"…"
Nơi nào có vết thương lớn.
Là con mắt hắn mù đi.
Cung Âu bá đạo, một tay nắm chặt tay cô, một tay đặt vào trên vai cô, ôm lấy cô hướng đi phòng ăn.
Trên bàn dài của phòng ăn, từng đĩa thức ăn, từng món từng món ăn mỹ vị được đặt lên bàn.
Con ngươi đen của Cung Âu nhìn tới, vẻ mặt thoáng đọng lại, hắn cúi đầu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, tiếng nói đặc biệt trầm thấp, "Ẻm bị thương còn vì tôi nấu ăn"
Advertisement
"Thật sự chỉ là vết thương nhỏ"
Thời Tiểu Niệm lần thứ hai giải thích, lời còn chưa nói hết, Cung Âu liền cúi đầu nâng mặt cô lên, hướng về môi cô hôn, bá đạo giữ lấy đôi môi mềm mại của cô, dùng sức hôn.
Mấy nhân viên còn đứng trong phòng ăn, thấy thế đều trợn tròn cặp mắt.
Người có tiền đều là ân ái như thế trước mặt mọi người sao.
"A"
Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới hắn lại đột nhiên hônđến, có chút kinh ngạc mở to mắt.
Cung Âu cắn môi dưới môi của cô, cô bị đau khẽ hé mở miệng, cái lưỡi của Cung Âu hừng hực tiến quân thần tốc, ở trong miệng cô một phen càn quét, ddauw hương vị của cô cuốn sạch sành sanh.
Hai tay Thời Tiểu Niệm chống đỡ ở trên lồng ngực cảu hắn, chống cự không được sự nhiệt tình của hắn.
Rất lâu, Cung Âu mới chậm rãi buông cô ra, con ngươi đen thật sâu dừng ở trên mặt cô, môi mỏng hé mở, vừa ra khỏi miệng liền bá đạo đến không được, "Thời Tiểu Niệm, em xem em có bao nhiêu yêu tôi, bị thương còn vì tôi nấu ăn."
"Tôi"
Advertisement
"Tôi rất cảm động"
Cung Âu nói ra bốn chữ này, con ngươi đen yên lặng dừng ở trên người cô, tầm mắt rơi vào đôi môi đã sưng lên của cô, hận không thể lại hôn thêm một lần.
Ở bên cạnh hắn thời gian dài, Thời Tiểu Niệm cũng có thể thăm dò ý nghĩ của hắn, thấy con mắt hắn bịt kín một tầng, cô lập tức dựng thẳng lên ngón tay trỏ của chính mình, nói, "Lại chảy máu."
Miếng dán đã bị xé ra.
Trên đầu ngón trỏ của cô lại rỉ ra một giọt máu.
Cung Âu dời ánh mắt, nhìn chằm chằm tay cô, sau đó không chút do dự mà nắm lấy tay cô phóng tới bên môi, môi mỏng liền ngậm, đem giọt máu kia liếm láp mà đi.
Lúcngón tay Thời Tiểu Niệm luôn luôn mẫn cảm, hắn vừa hôn, thân thể của cô chính là như có một dòng điện lướt qua, tê tê run rẩy.
Cô muốn rụt ngón tay về, Cung Âu cưỡng chế cầm lấy tay cô không tha.
"Không nên như vậy" Thời Tiểu Niệm nhìn về phía nhân viên của làng du lịch đang nhìn về phía họ với ánh mắt bát quái, đặc biệt lúng túng.
Cái lưỡi của Cung Âu đặt trên ngón tay cô cuốn một cái hết sạch, sau đó thả ra, đầu ngón tay của cô sạch sành sanh không còn vết máu.
"Xem, không còn máu."
Hắn đắc ý giương mày.
Thời Tiểu Niệm hắc tuyến đầy mặt, "Anh mới vừa rồi còn nói dùng nước khử trùng, như vậy vệ sinh sao"
"Không có chuyện gì, tôi không chê máu em bẩn."
Tất cả của cô đều hợp mắt hắn.
"…"
Cô là chê nướt bọt của hắn bẩn được không
Thời Tiểu Niệm yên lặng không nói gì rút tay về.
Phong Đức đem tủ thuốc, hộp thuốc lấy tới, Cung Âu lại tự mình khủ trùng vết thương của cô một lần nữa, dùng băng gạc băng lại cho cô.
Cô chỉ bị con tôm kẹp phải tạo thành vết thương nhỏ, Cung Âu đem băng gạc quấn lên toàn bộ bàn tay của cô.
Nhất thời, bàn tay của cô được quấn lại quá tức cười.
"Không cần khuếch đại như vậy chứ"
Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói.
Ngồi vào trước bàn ăn, Thời Tiểu Niệm nỗ lực cầm lấy đũa, nhưng ngón tay trỏ không có cách nào uốn lượn, dẫn đến cô không tài nào khống chế được đũa, chớ nói chi là ăn cơm.
Hắn băng bó như thế là để máu trên tay cô không thể lưu thông sao, muốn cô cắt bỏ luôn cái tay này à.
"Tôi băng bó rất đẹp."
Cung Âu đối với kiệt tác của mình rất là đắc ý.
"…"
Đẹp đẽ ở đâu
Máu thưởng thức của hắn quả thực rất là hiếm có
"Ngồi lại đây, tôi cho em ăn." Cung Âu ra lệnh cho cô ngồi vào bên cạnh mình.
"Không cần, tôi dùng tay trái ăn." Cô nào dám để hắn- cái dạ dày không đáy bị đói đút cho cô ăn.
"Lại đây nghe lời" Cung Âu trừng cô, cách bàn ăn hướng về cô đưa tay ra, "Nhanh lên một chút"
"…"
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là đi sang ngồi, Cung Âu chọn vài món ăn thanh đạm đút vào trong miệng cô.
Một miếng cơm, một miếng thức ăn, phối hợp đến cân đối dinh dưỡng, mỗi một miếng cơm cũng không nhiều không ít, chiếm một phần của thìa.
Thời Tiểu Niệm hoài nghi, trọng lượng mỗi thìa cơm khẳng định đều giống nhau như đúc.
Hoang tưởng đến đáng sợ.
Trên tay cô chỉ có một vết thương nho nhỏ, Cung Âu cũng không cho phép cô ăn hải sản tươi.
"Tôi ăn no rồi."
Thời Tiểu Niệm nói, nuốt xuống một miếng cơm cuối cùng trong miệng.
"Thật sự ăn no" Cung Âu nhìn chằm chằm cô hỏi, làm như có chút không tin.
"Thật, anh ăn đi."
Thời Tiểu Niệm nói, cầm lấy giấy ăn lau miệng, từ trước bàn ăn đứng lên, đi tới trước cửa sổ nhìn cảnh sắc phía bên ngoài.
Bỗng nhiên, phía sau cô truyền đến một loạt âm thanh hít khí.
Cô quay đầu lại, không có gì bất ngờ xảy ra khi thấy Cung Âu đang ưu nhã tiêu diệt đồ ăn, rõ ràng chính là bày ra tướng ăn lịch sự tao nhã của Quý tộc, tốc độ lại mau đến kinh người, một đĩa tôm xào độ đã được hắn giải quyết cấp tốc trong vòng 30 giây.
Phong Đức đứng ở bên cạnh nét mặt già nua bình tĩnh.
Mà mấy nhân viên của làng du lịch tất cả đều trợn mắt ngoác mồm, một người trong đó còn không dám tin tưởng dụi dụi con mắt.
Tốc độ này đã coi như là bình thường rồi.
Phải biết, cô thường thường ở trước mặt Cung Âu chỉ có thể ăn no sáu phần, bốn phần kia đều bị hắn đoạt lấy ăn hết.
"Tôi đi ra ngoài đi một chút."
Thời Tiểu Niệm mở miệng nói rằng.
"Không được đụng nước."
Cung Âu nói.
"Biết rồi."
Thời Tiểu Niệm từ nhà gỗ đi ra ngoài, hướng về biển rộng đi đến, bên tai truyền đến âm thanh của chuông gió leng keng đang đang cùng tiếng sóng biển, khiến người ta có loại cảm giác nghỉ phép lười biếng.
Một loạt đèn đường chiếu.
Trên mặt biển gió thổi tới, làm váy dài của cô bị thổi làm tung bay.
Thời Tiểu Niệm hướng về mặt biển càng đi càng gần, buổi tối trên mặt biển rất yên tĩnh, đến cách mặt biển gần rồi, Thời Tiểu Niệm lẳng lặng mà nhìn mặt biển trước mắt mênh mông vô bờ.
Biển rộng mênh mông, nhìn như không có điểm dừng.
Cô cởi giày, đem hai chân giẫm vào trong cát, vừa vào đêm hạt cát còn mang theo tia ấm áp.
Trong trí nhớ, đây coi như là lần đàu tiên cô nghỉ phép.
Cô vẫn luôn ở trong nàh, không có cơ hội có thể đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm một tay mang theo giày, đi trên bờ cát dọc theo bờ biển, từng dấu chân hiện ra trên cát.
Trong đêm tối, tiếng sóng biển từng trận truyền đến, khiến cho tâm tình người nghe bình lặng thư thái.
Cô phát hiện, cô thật giống như thích biển rộng.
Cô bắt đầu có chút chờ mong lặn biển, chờ mong nhìn thấy sinh vật biển phát sáng.
Thời Tiểu Niệm nhón chân lên, đầu ngón chân xẹt qua vài hạt cát, ở trên bờ cát vẽ ra từng cái từng cái hình dáng, vẽ đến không còn biết trời đâu đất đâu.
Bỗng dưng, cái hông của cô căng thẳng.
Cô bị người từ phía sau lưng ôm lấy.
Trên mặt biển lại một đợt sóng biển dâng lên, song biển trắng xóa trên bờ cát.
"Đang làm gì"
Cung Âu từ sau ôm lấy cô, cúi đầu ở trên mặt của cô bá đạo hôn một cái.
"Nhanh như vậy anh đã ăn xong rồi"
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.
Cô làm rất nhiều đồ ăn, hắn không có lý do ăn nhanh như vậy.
"Không ăn hết, em bị thương thế kia ít nhất một hai ngày mới có thể khỏi được, sáng ngày mốt tôi còn phải dựa vào nó."
Cung Âu từ sau ôm cô, ánh đèn chiếu vòa trên người hai người, ở trên bờ cát phản chiếu cái bóng thân mật của hai người.
"Anh muốn ăn cơm thừa" cô không nghe lầm chứ.
"Em làm cơm thừa tôi cũng ăn so với…kia chút đầu bếp làm được đáng tin hơn nhiều."
"…"
...