...
Editor: Yuhina
Hai tháng sau.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Thời Tiểu Niệm tuyệt vọng vượt qua từng ngày một trong tháp cao, thân thể cũng càng ngày càng cồng kềnh, cái bụng to lên rõ rệt.
Bởi vì mang thai đôi, nên bụng của của cô nhìn có vẻ đặc biệt lớn.
Hai tháng qua, Thời Tiểu Niệm dùng hết tất cả biện pháp để cầu cứu, thậm chí ngốc đến nỗi buổi tối đứng cạnh bên cửa sổ, dùng đèn lóe lên lóe chiếu lên bầu trời, Muốn báo tín hiệu cầu cứu với quốc tế, hy vọng xa vời rằng sẽ có vệ tinh chụp được ảnh.
Sau đó ngẫm lại hành động của cô quá là buồn cười.
Trước tiên không nói đến ánh đèn của cô không đủ mạnh, cho dù vệ tinh có chụp được cảnh đó, thì ai vừa vặn có thể nhìn thấy đây?
Ai có thể trở thành vị cứu tinh cuả cô.
Thời gian hai tháng quá lâu, lâu đến nỗi mỗi một ngày trôi qua mà cô giảm giác như đã được một năm vậy.
Lâu đến nỗi Thời Tiểu Niệm chỉ có thể tuyệt vọng chấp nhận.
Cô không thể thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành, không nỡ cứ như vậy mà từ bỏ bảo bảo, con đường duy nhất của cô bây giờ chỉ có thể là chờ đến khi bảo bảo sinh ra, mẫu tử các cô chia lìa.
Lúc mới bắt đầu còn cố gắng nghĩ tất cả biện pháp chạy thoát, nhưng đến bây giờ, Thời Tiểu Niệm đã nhìn rõ hiện thực, cô không thể giữ lại được hai đứa con của mình.
Cô không còn suy nghĩ chạy trốn nữa, không suy nghĩ đến cầu cứu nữa, mà là đổi thành sáng tác truyện tranh, đem chuyện tình mang thai vẽ ra.
Có lẽ là do cô đã quá tuyệt vọng, chỉ có thể tìm một việc làm thuần túy nào đó để ổn định lại tinh thần chờ đến khi hai bảo bảo sinh ra, Charles đáp ứng cô, ông sẽ thu gom bản thảo lại để đóng thành một quyển truyện《Nhật ký bảo bảo 》, chờ tương lai sau này bảo bảo lớn lên hiểu chuyện, sẽ đem quyển truyện tranh này cho bảo bảo xem.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên ghế dài trước tháp cao, giữ lấy giá vẽ, cầm bút thu lại phong cảnh mỹ Lệ trước mắt này vào trong.
Cô muốn cho 《Nhật ký bảo bảo》 có thêm nhiều phong cảnh đẹp đẽ.
Charles đứng ở một bên lẳng lặng mà bồi tiếp cô, ôn hòa nói, "Thời tiểu thư, tôi chỉ hi vọng, nội dung trong quyển truyện tranh 《Nhật ký bảo bảo》sẽ không gây ra oán hận trong lòng tiểu thiếu gia, như vậy tương lai tôi mới dám mang ra cho tiểu thiếu gia xem."
Advertisement
Charles biết, sự oán hận của Thời Tiểu Niệm với Cung gia càng ngày càng tăng.
Mỗi lần nhắc đến Cung gia, trong mắt của cô đều hừng hực lửa hận, đến nỗi một người luôn tiếp xúc với cô như ông cũng bị ngọn lửa đó làm cho hoảng sợ.
"Tôi biết."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó lạnh nhạt nói.
Bên cạnh cô là một quyển truyện tranh.
Gió thổi qua, lật lên trang sách một, mở ra tờ tranh bên trong, mỗi một bức tranh đều là hình ảnh người phụ nữ đang mang thai nở nụ cười dịu dàng, ngay cả hình ảnh người mẹ đang mang thai đó bị nôn cũng được cô vẽ theo phong cách khôi hài.
Đây là quyển truyện tranh 《Nhật ký bảo bảo》nói về một người mẹ đang hạnh phúc mang thai đứa con của mình.
Charles cúi đầu liếc mắt nhìn, buông tha cho sự lo lắng trong lòng, có vẻ như nội dung của quyển truyện tranh này nói về một người phụ nữ đang sống trong những tháng ngày hạnh phúc chờ đứa con của mình được sinh ra.
Mỗi một ngày qua đi trong toà tháp cao này, cừu hận của Thời Tiểu Niệm đối với Cung gia càng ngày càng đậm, nhưng may là, cô không nghĩ tới sẽ đem sự thù hận này chuyển vào trong người bảo bảo.
Thời Tiểu Niệm cầm chặt chiếc bút thu lại phong cảnh trước mắt này vào bức tranh, bút pháp mềm mại, những mỏm đã trước mắt cùng từng trận sóng vỗ vào bờ, bầu trời xanh thẳm hiện ra dưới ngòi bút của cô, mang theo sự ôn nhu nhẹ nhàng của phái nữ.
Thế nhưng phong cảnh đẹp đẽ tráng lệ là thế, cũng dưới ngòi bút của cô mơ hồ có một loại ưu thương không nói ra lời.
Advertisement
Đây là đều mà rất nhiều hoạ sĩ nổi danh đều không làm được.
Charles đứng ở bên cạnh nhìn cô vẽ tranh, "Tranh của Thời tiểu thư rất đẹp, những tác phẩm hội họa như vậy hoàn toàn có thể được trưng bày phòng triển lãm Pavilion ."
Phòng triển lãm mà ông nói tới tất nhiên là phòng trưng bày mang đẳng cấp quốc tế.
"......"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc ngồi đó, không nói gì, tiếp tục cầm bút họa phong cảnh xung quanh.
Cô muốn cho hai bảo bảo nhìn thấy những bức tranh này.
Cô bị bắt ở chỗ này, ngoại trừ những bức tranh đó thì không có cái gì có thể để lại cho bảo bảo.
Bỗng nhiên, bụng của cô truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt, đau đến nỗi sắc mặt của Thời Tiểu Niệm hoàn toàn trắng bệch, chiếc bút vẽ đang cầm trong tay cũng rơi xuống, "Áaaa......"
Cô thấp giọng kêu lên.
"Thời tiểu thư, cô không sao chứ?" Charles vội vã đỡ lấy cô, lo âu hỏi, sau đó giương giọng hô, "Bác sỹ, mau gọi bác sỹ tới đây!"
"Đến đây."
Mấy bác sỹ nghe tin vội vã cầm dụng cụ chạy tới, làm kiểm tra cho Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đau đến nỗi không cách chịu được, mồ hôi toát đầy trên mặt, một tay nắm chặt lấy ống tay áo của Charles, đau đớn nói, "Đau quá, có phải là bảo bảo của tôi xảy ra chuyện gì không? Bảo bảo của tôi......"
"Do tử cung co rút không theo quy luật dẫn tới đau bụng, không có gì đáng ngại. mời cô đi vào để chúng tôi chuẩn đoán lại cho chính xác."
Mấy bác sỹ nâng thân thể nặng nề của Thời Tiểu Niệm dậy.
"......"
Thời Tiểu Niệm không biết có phải phụ nữ có thai nào cũng đau đớn như cô không, cô đau đến nỗi toàn thân phát lạnh, mỗi một cử động, cái bụng lại càng hơn.
Qua hồi lâu, cơn đau ở bụng Thời Tiểu Niệm mới chậm rãi giảm bớt xuống.
Cô ngồi ở trước bàn làm việc của bác sỹ, bác sỹ ngồi ở chỗ đó nói, "Thời tiểu thư, đích thật là do dự co thắt của tử cung, bây giờ cô cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt."
"Nằm trên giường?"
"Đúng thế."
"Tôi biết rồi." Thời Tiểu Niệm gật gù, sợi tóc ướt bết lên chỗ huyệt thái dương, cô đứng lên rời đi.
Bác sỹ ngồi ở chỗ đó, ở lông mày có một vết sẹo nhỏ, hắn nhìn bóng lưng của Thời Tiểu Niệm, trong mắt để lộ ra một luồng thâm ý.
Thời Tiểu Niệm thừa dịp cơn đau tạm thời lắng xuống cố sức đi lên lầu, trở về phòng của mình.
Cô hỏi Charles, "Thân thể của tôi càng ngày càng cồng kềnh, có phải là nên chuyển xuống tầng dưới không?"
Ở nơi cao như thế này cũng không tiện.
"Chờ một tháng nữa đi." Charlesđáp lại, ông cũng không muốn cưỡng chế Thời Tiểu Niệm.
Ông có thể thấy, Thời Tiểu Niệm rất không thích căn phòng của mình, hơn nữa trong tòa tháp đều là người xa lạ, nhưng nếu cô ở trên tháp cao thì mọi người mới yên tâm hơn một chút, đều bảo vệ ở phía dưới, không sợ cô chạy đi đâu được.
Nếu xuống phía dưới, mỗi thời khắc đều sẽ có người ở bên ngoài nhìn chằm chằm vào căn phòng dưới đấy, cô sẽ lại càng không thoải mái.
"Được rồi."
Thời Tiểu Niệm bị giam lỏng, cô không thể đòi hỏi bất kỳ quyền lợi gì.
Cô ôm cái bụng lớn chậm rãi trở về phòng ngủ, sau đó nửa nằm ở trên giường, vẽ một bức tranh mới.
Cô vẽ lên tờ giấy dáng vẻ mình đau bụng, sau đó phối hợp với một đoạn suy nghĩ ——
【 Hai bảo bảo muốn tạo phản rồi! Lại dám dày vò mẹ như thế, sau này chuyện đầu tiên phải làm chính là đánh cái mông của các con! 】
Nhìn hình vẽ và chữ viết cuả mình, Thời Tiểu Niệm nỗ lực xây dựng bầu không khí vui vẻ trong truyện tranh.
Cô vẽ kín từng góc từng góc một, còn chưa vẽ xong một tờ, bụng của cô lại bắt đầu cảm thấy đau đớn.
"Áaaa......"
Thời Tiểu Niệm thả bức vẽ truyện tranh xuống, đau đớn nằm ở trên giường, ngoại trừ nhẫn nại ra không còn biện pháp nào, một tay nắm chặt lấy chăn, hận không thể xé nát.
Gương mặt cô trở nên tái nhợt không ngừng đổ mồ hôi.
"Thời tiểu thư." Charles rót một cốc nước đi vào, thấy thế vội vã đi tới trước giường của cô, thấy cô đau đớn như vậy cực kỳ lo lắng, "Thời tiểu thư, cô có khỏe không?"
"Đau, đau quá......"
Thời Tiểu Niệm đau đến nỗi môi run rẩy, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, đuôi tóc bị mồ hôi thấm ướt, nhìn qua cực kỳ đau đớn.
Cô dùng sức mà cắn vào môi của mình, ngón tay xoắn chặt lấy chiếc chăn.
"Thời tiểu thư, hít sâu, hít sâu, hô...... Hít......" Charles đứng bên giường của cô dạy cô các động tác, "Đau đớn một lát nữa sẽ hết."
"......"
Thời Tiểu Niệm nhẫn nhịn đau đớn làm động tác hít sâu, mồ hôi như nước tuôn đầy trên trán.
"Thời tiểu thư, không bằng tôi kể chuyện gì đó cho cô nghe đi, dời đi sự chú ý của cô thì sẽ giảm bớt sự đau đớn." Charles nhìn cô như vậy cũng lo lắng không ngớt, "Cô muốn nghe cái gì?"
Khoảng thời gian này đến, Thời Tiểu Niệm rất ít khi phản ứng với ông.
Nhưng lúc này, nghe ông nói, Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường, đầu đầy mồ hôi, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng chỉ có sự đau đớn, cô cắn môi, đến nửa ngày mới cố hết sức nói ra, "Tôi muốn nghe...... Cung Âu hiện tại đang làm gì."
Từng chữ, cô đều phải dùng tất cả khí lực.
"Cái gì?"
Charles sửng sốt một chút, kinh ngạc mà nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Không nghĩ tới cô sẽ hỏi cái này.
"Nói cho tôi biết."
Thời Tiểu Niệm nói rằng, cô phải biết, hiện tại ba ba của bảo bảo đang làm những gì.
"Thời tiểu thư, không bằng tôi kể mấy tin đồn thú vị cho cô nghe đi." Charles nói rằng, "Chuyện của nhị thiếu gia tôi cũng không rõ lắm."
Ông không đành lòng nói cho Thời Tiểu Niệm.
Bởi vì dù cho ông nói ra thì cũng sẽ chỉ là giả tạo, đây là điều phu nhân đã dặn dò.
"Nói cho tôi biết, xin ông hay nói thật cho tôi biết." Thời Tiểu Niệm gối đầu ở trên gối, quay đầu lại, đôi mắt đau đớn cầu xin nhìn ông, cấp bách muốn biết Cung Âu đang làm gì.
Cô không phải còn hy vọng xa vời Cung Âu sẽ tới cứu cô, như vị cứu tinh.
Cô chỉ là muốn biết, hắn đang làm gì.
Charles đứng ở nơi đó, thở dài, giọng nói trầm thấp, "Tôi cũng ở lại đây khá lâu rồi, không rõ lắm, nhưng nghe nói, ngay khi người máy của nhị thiếu gia chính thức được tung ra thị trường, giá trị của N.E lại một lần nữa tăng mạnh, người máy còn thu về rất nhiều các giải thưởng quốc tế, trở thành cột mốc đánh dấu sự phát triển của khoa học kỹ thuật hiện đại."
Charles nói rất nhiều.
"Nói đúng là, hắn rất bận, đúng không?" Thời Tiểu Niệm thay ông tổng kết toàn bộ lời nói, âm thanh khàn khàn.
"Đúng, Nhị thiếu gia luôn luôn rất bận." Charles nửa giả nửa thật nói rằng.
"A."
Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó bỗng nhiên nở nụ cười, khóe môi như ẩn như hiện nụ cười châm chọc, vẻ mặt tái nhợt mang theo nụ cười, nước mắt lập tức tuôn rơi từ khóe mắt xuống dưới.
Hắn sống rất vui vẻ sung sướng.
Mà cô bị giam lỏng ở đây, chịu đựng sự thống khổ khi mang thai một mìnhd, chờ đợi đến thời khắc sinh sản, cũng đồng thời phải chia lìa với đứa con mang nặng để đau.
Nghĩ tới những thứ này, Thời Tiểu Niệm cười càng sâu hơn, cô liều mạng mà cười, trong mắt chỉ còn lại nản lòng tuyệt vọng, sự thù hận nồng nặc lan tỏa khắp thân thể của cô.
Cô nghĩ đến hình ảnh Mona và Cung Âu cùng tắm với nhau, nghĩ đến hình ảnh bọn họ ở ôm hôn nhau trong mưa, nghĩ đến hình ảnh hiện tại bọn họ hưởng thụ hết sự tuyệt đẹp cuả thế gian.
Nước mắt không ngừng chảy xuống, ướt cả gối.
Tất cả, những thương tổn mà Cung gia và Cung Âu mang đến cho cô, cô đều sẽ khắc ghi.
"A......"
Một cơn đau vừa qua đi, một cơn đau khác lại đến, Thời Tiểu Niệm đau đến nỗi liên thanh kêu thảm thiết.
Không ai có thể giúp được cô.
Ai cũng không giúp được cô.
Cô nắm chặt lấy cái chăn, chiếc chăn bị cô dày vò đến nỗi rách ra, cô thét lên, thống khổ vẫn như hình với bóng như cũ.
Charles nhìn hình ảnh này mà không đành lòng, không nghĩ tới thai nghén một sinh mệnh lại là chuyện thống khổ như vậy.
Cho dù quanh năm tiếp thu quy củ và lễ nghi quý tộc, thì đây là lần đầu tiên ông cảm thấy, bức mấu tử chia lìa là điều vô cùng tàn nhẫn.
......
Bầu trời trong xanh, từng áng mây lượn lờ trôi giữa vùng trời, ngoại ô cuả thành phố này ở Anh quốc sương mù bao phủ quanh năm.
Trong không khí mang theo sự ẩm ướt.
Một hàng xe màu đen nối đuôi nhau đi về phía trước, trên mặt đường in dấu vết bánh xe mờ mờ.
Chỗ ngồi thoải mái ở ghế sau, Cung Âu mặc bộ âu phục phẳng phiu ngồi ngay ngắn ở đó, vắt một chân lên, trên cầm mọt văn kiện.
Trên văn kiện là từng địa điểm bị gạch bỏ.
La Kỳ không tiếng động mà thở dài, từ xưa đến nay EQ của con trai bà đặc biệt thấp, nhưng lại rất thông minh, những việc như nghiên cứu chế tạo ra người máy thông minh đặc biệt phức tạp hắn có thể hoàn thành rất tốt, nhưng không hiểu sao, hắn lại quan tâm đến Thời Tiểu Niệm đến như vậy, cứ như vậy thì bà càng sẽ không nói cho hắn biết tung tích của cô ta.
May là, nơi giấu Thời Tiểu Niệm là nơi mà chòng bà tự mình tìm kiếm, chỗ đó không có tín hiệu, hoang vu không một bóng người, trong thời gian ngắn Cung Âu sẽ không tìm được.
Chờ từ từ, có thể, Cung Âu có thể sẽ từ bỏ việc tìm kiếm Thời Tiểu Niệm.
...