...
Editor: shinoki
"Đủ rồi! Ông cũng nói trước kia tôi tốt?" Cung Âu lạnh giọng hỏi, "Trước kia tôi có bệnh, cùng Tịch Tiểu Niệm ở chung một chỗ 24 giờ là bởi vì như vậy tôi mới đạt được cảm giác vui thích, bây giờ tôi khỏi bệnh rồi, tôi không cần như vậy nữa, tôi có thể cho cô ấy một phần tình cảm bình thường."
"Bình thường đến Tịch tiểu thư giải trừ hôn ước?"
Phong Đức hỏi ngược lại.
"Ông..."
Sắc mặt Cung Âu lạnh hơn.
Bây giờ Phong Đức biến thành quản gia của Tịch Tiểu Niệm rồi sao?
"Thiếu gia, ngài biết Tịch tiểu thư bốn năm nay sống thế nào không, thứ truyền thông nói chỉ là phượng mao lân giác* thôi." Phong Đức nói, mặt mũi hiền hòa, thanh âm ôn hòa, hiền hậu.
(*Phượng mao lân giác: lông phượng sừng lân, tức chỉ thứ hiếm thấy)
Cung Âu lạnh lùng nhìn ông chằm chằm, ngược lại không giống như trước không nghe vào, đi tới trên ghế sa lon lần nữa ngồi xuống, trầm giọng nói, "Nói."
Hắn xác thực chưa từng hỏi cặn kẽ bốn năm qua Tịch Tiểu Niệm sống thế nào.
"Vâng." Phong Đức gật đầu, đứng ở nơi đó nói, "Sau khi thiếu gia mất tích, Tịch tiểu thư đi Ý, cha mẹ cô ấy liên tiếp qua đời, cô bị trùng kích rất lớn."
"Tôi biết, tôi sẽ không để Mộ Thiên Sơ hưởng tài sản Tịch gia quá lâu."
Cung Âu nói.
Hắn lần này trở về chính là chuẩn bị thu dọn quá khứ, đầu tiên là Mona, tiếp là Mộ Thiên Sơ, hắn đã lên kế hoạch, nhưng hết lần này tới lần khác Tịch Tiểu Niệm làm hắn loạn bước.
"Vậy thiếu gia có biết Tịch tiểu thư đã từng vì ngài qua đời mà tuyệt thực chờ chết không?"
"..."
Advertisement
Thân thể Cung Âu chấn động.
"Khi đó, Tịch tiểu thư liên tục gặp đả kích, lúc tôi thấy cô ấy, cô ấy đã gầy đến chỉ còn hơn mười cân, nhìn giống như một bộ xương khô, gió thổi một cái là có thể bị bay đi." Phong Đức bình tĩnh tự thuật, "Khi đó tôi cho là Tịch tiểu thư chết chắc, nhưng khi cô ấy biết có thể ngài vẫn còn sống, cô ấy lại liều mạng ăn để sống sót."
"..."
"Đoạn thời gian đó, Tịch tiểu thư quá quá thảm, cô ấy thay đổi nhanh chóng. Thân là quản gia vốn không nên hỏi quá nhiều chuyện của chủ nhân, nhưng tôi thật rất muốn hỏi thiếu gia, tại sao trong bốn năm ngài không chịu cho Tịch tiểu thư một chút tin tức, dù chỉ nói ngắn gọn cũng là an ủi." Phong Đức nói.
Bốn năm, một chút tin tức cũng không có.
"..."
"Thiếu gia, chẳng lẽ ngài chưa từng nghĩ tới Tịch tiểu thư sẽ không chống đỡ nổi sao?" Phong Đức hỏi, "Nếu như bốn năm trước, Tịch tiểu thư thật sự chết, thiếu gia sẽ không hối hận sao?"
"..."
Cung Âu từ đầu chí cuối một câu cũng không nói, trầm mặt nghe, ánh mắt thâm trầm.
"Tôi không biết tại sao Tịch tiểu thư giải trừ hôn ước, cô ấy nhất định có lý do của cô ấy. Bốn năm qua tôi ở cạnh Tịch tiểu thư, thay thiếu gia trông nom cô ấy, cô ấy là hạng người gì tôi rõ nhất, mỗi ngày cô ấy ngay cả nằm mơ cũng muốn ở cùng thiếu gia." Phong Đức nhàn nhạt nói, "Thiếu gia trở lại, mỗi ngày Tịch tiểu thư đều chờ ngài đến nửa đêm, vẽ rất nhiều trang chuẩn bị tặng ngài, mỗi bữa đều làm đồ ăn, bây giờ trong tủ lạnh vẫn còn kem, cô ấy còn lên kế hoạch một đống địa điểm để hai người đi du lịch."
Advertisement
"Vẽ?"
Cung Âu sợ run lên.
"Đúng vậy, trong phòng tranh có một mặt tường treo tranh Tịch tiểu thư không bán, bởi vì đó là nơi tương lai cô ấy định cùng đi với ngài." Phong Đức tiếp tục nói, "Còn nữa, Tịch tiểu thư vẽ rất nhiều tranh chân dung của ngài, ngài vừa trở lại, cô ấy lập tức dời tranh ra ngoài, nói là ngài chỗ nào cũng thay đổi, ngay cả lông mày sâu cạn cô ấy cũng chú ý tới, sau đó lại vẽ mấy bức."
"Cô ấy không nói với tôi."
Cung Âu trầm thấp nói, chân mày hơi nhíu, "Chuyện này cô ấy nên tự mình nói."
Không nói hắn làm sao biết những thứ bức tranh kia đều cô vẽ cho hắn.
"..."
Nếu như là thiếu gia trước kia, khẳng định rất nhanh liền phát hiện ra đi. Nhưng lần này, ngài ấy chỉ khiến Tiểu Niệm thất vọng.
Phong Đức âm thầm nghĩ, không nói ra.
"Ông thay tôi lấy những bức tranh kia tới đây." Cung Âu phân phó nói.
"Không bằng ngài tự mình đi lấy?"
Phong Đức hỏi.
Cung Âu chuyển mắt lạnh lùng nhìn ông "Rốt cuộc ông là quản gia của ai?"
Phong Đức bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, " Dạ, thiếu gia, vậy tôi đi lấy."
" Ừ."
Cung Âu lãnh ngạo lên tiếng đáp lại.
Phong Đức xoay người rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thiếu gia trước kia luôn viện đủ cớ đi gặp Tiểu Niệm.
"..."
Cung Âu ngồi trên ghế sa lon, đầu ngón tay mơn trớn môi mỏng, ánh mắt thâm thúy.
Muốn hắn giống như trước đây mặt dày đi găp cô hắn không làm được, thủ đoạn quá ác tâm, cũng quá mất mặt.
Không phải là đàn bà sao.
Hắn cũng không tin bây giờ mình không sánh bằng trước kia, hắn phải để cho Tịch Tiểu Niệm cam tâm tình nguyện tiếp nhận hắn bây giờ, yêu hắn bây giờ, yêu sâu đậm hơn trước kia.
Nếu không, bệnh này hắn liền bạch trị.
Chờ Phong Đức đi lấy tranh của cô, cô cũng biết hắn đã hiểu cô đã bỏ ra bao nhiêu, nhất định sẽ thu hồi lời chia tay đó.
...
Thời Tiểu Niệm ngủ một đêm, ngày thứ hai thân thể mới vừa có chút chuyển biến tốt cô liền bắt đầu tìm luật sư, chuẩn bị chính thức khởi tố Cung Âu, tranh quyền nuôi dưỡng.
Nhưng toàn bộ S thị, không có một luật sư nào dám nhận lời cô.
Thời Tiểu Niệm ở trong phòng tranh tìm luật sư trên Internet, bên cạnh có ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
"Tiểu Niệm, em quá trâu a, chờ suốt bốn năm, chưa tới một tháng, em dám bỏ rơi Cung đại tổng tài, chuyện này thật ngược đời! Em nhất định chính là thần tượng của chị! Tới tới tới, nói một chút nội tình với chị, chị xem tin tức cũng bát quái chết."
Hạ Vũ ngồi ở bàn bên kia, hai tay chống cằm, ánh mắt trực câu câu nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm, muốn từ trên mặt cô nhìn ra một đóa hoa.
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt, vẫn còn cảm, cô đeo khẩu trang liếc Hạ Vũ một cái, "Rảnh rỗi không bằng giúp em tìm một luật sư giỏi đi."
Bây giờ cô cần luật sư gấp, Hạ Vũ quen biết tương đối nhiều.
"Xin nhờ, em và Cung tiên sinh đối đầu, không có một đội luật sư nào có thể làm được việc. " Hạ Vũ nói cho cô tình hình thực tế, thấy cô vẫn gõ chữ trên bàn phím, không khỏi nói, "Em thật dám làm a."
Đừng nói kiện, ngay cả luật sư cũng không tìm được.
"Ban đầu em dám yêu người hoang tưởng, còn cái gì em không dám?"
Thời Tiểu Niệm nói bằng giọng mũi, gõ phím.
"Phục em, tài cao gan lớn." Hạ Vũ hướng cô giơ ngón cái lên.
"..."
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn cô nàng một cái, ho nhẹ mấy tiếng.
"Uống nước cho đỡ ho." Hạ Vũ đẩy cốc nước tới trước mặt cô, nghi ngờ hỏi, "Em nói chia tay Cung tiên sinh cũng đồng ý? Các người mặt đối mặt cách một đường xe chạy, em ho như vậy hắn cũng không đến thăm em?"
"Không có." Thời Tiểu Niệm lắc đầu, chỉ một góc trống, "Hắn sai cha nuôi lấy vài bức tranh đi."
"Lấy tranh? Có ý gì?"
"Không biết, trước hắn nói muốn quảng cáo cho em, nhưng em cảm thấy lấy tranh của em đi chỉ có thể tăng giá trị không gian a."
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm.
Nếu không còn có thể có nguyên nhân gì, bây giờ hắn đã biến thành một thương nhân chân chính, trọng lợi trọng ích.
"Hắn thiếu chút tiền đó?" Hạ Vũ nháy mắt, "Đúng vậy, trước N.E rơi vào khủng hoảng, hắn hẳn là tổn thất không ít. Trừ cái này ra, hắn không hỏi thăm sức khỏe của em?"
"Không có."
"Hắn thật muốn chia tay với em?" Hạ Vũ cau mày.
"Rất tốt a, trước kia hắn đối với em luôn luôn là mặt dày, bây giờ hắn chịu dứt khoát cắt đứt với em, không thể tốt hơn nữa. Khụ khụ." Cổ họng Thời Tiểu Niệm ngứa ngáy, lại ho khan mấy tiếng.
Hạ Vũ thấy vậy liền vội vàng đứng lên, khép máy tính của cô lại, "Được rồi, mau đi ngủ, em còn đang bị bệnh đấy, chống đỡ cái gì."
Nói xong, Hạ Vũ liền đẩy cô.
"Đừng tắt máy tính của em."
Thời Tiểu Niệm cau mày.
"Chuyện tìm luật sư để chị lo, chị tìm cho em được chưa?" Hạ Vũ đẩy cô rời đi.
"Thậ saot? Cám ơn chị, Hạ Vũ, vậy em đi nấu cơm cho cặp sinh đôi."
Thời Tiểu Niệm đi về phía phòng bếp, Hạ Vũ vội vàng kéo cô, "Em nghỉ ngơi một chút có được không, luôn miệng nói nên sống vì mình một lần, kết quả vẫn bận rộn vì cặp sinh đôi."
"Nhưng..."
"Không có nhưng nhị gì hết, đi đi đi."
Hạ Vũ đẩy cô vào phòng, Thời Tiểu Niệm uống thuốc có chút mơ màng, rất dễ bị Hạ Vũ đẩy ngã.
Hạ Vũ cúi người xuống đắp chăn cho cô, thấp mắt nhìn cô, nói, "Em cứ yên tâm đi, dù sao chị cũng thích trẻ con, chị đưa cặp sinh đôi đến chỗ chị chơi, để chồng chị nấu cơm cho bọn chúng, đến tối trả lại cho em, được không?"
"Như vậy sao được, các người đã rất mệt mỏi."
Thời Tiểu Niệm không muốn.
"Chị mang Mr Cung theo, lần này em yên tâm rồi chứ?" Hạ Vũ hấp tấp nói, "Hai người lớn bọn chị cùng một người máy cái gì cũng không làm, chỉ chăm sóc cho ba đứa bé, cứ quyết định như vậy đi!"
Thời Tiểu Niệm cảm động, hướng cô nàng giang hai tay ra, "Hạ Vũ, có chị thật tốt."
"Mau ngủ đi, cô nàng mạnh mẽ."
Hạ Vũ cúi người ôm cô một cái, sau đó rời đi.
Thời Tiểu Niệm nằm trên giường, kéo kéo chăn, đầu lại bất tỉnh lại đau, nhắm mắt thiếp đi.
Cô phải tĩnh dưỡng tốt, nếu không cô không làm được gì.
Vừa đi vào giấc ngủ, Thời Tiểu Niệm liền mơ thấy giấc mơ kỳ quái, cô mơ thấy Cung Quỳ lấy chồng rồi còn cô vẫn tranh quyền nuôi dưỡng với Cung Âu.
"Khụ."
Thời Tiểu Niệm ho khan một tiếng, hoảng hốt tỉnh lại, trong phòng đen thui.
Trời đã tối rồi.
Cô đã ngủ một lúc lâu.
Đầu óc Thời Tiểu Niệm tỉnh táo hơn một chút, nhưng người vẫn còn yếu, cô đè hai tay lên giường ngồi dậy.
Trong bóng tối, bỗng nhiên có tiếng động.
Cô theo bản năng ngước mắt nhìn, liền thấy một đôi mắt.
"A. Ai?"
Thời Tiểu Niệm kinh hô một tiếng, trong nháy mắt toát mồ hôi lạnh.
"..."
Cặp mắt kia nhìn cô chằm chằm.
Thời Tiểu Niệm hít một hơi lạnh, đưa tay ấn công tắc đèn trên tường.
Đèn bật lên, trong phòng lập tức tràn đầy ánh sáng, cô run sợ nhìn sang, chỉ thấy Cung Âu đứng trước giường của cô, mặc một chiếc áo khoác màu đen, hai tay đút trong túi quần, mặt không thay đổi nhìn cô, mắt nhuộm lau mệt mỏi, ánh mắt lạnh như băng.
Thấy là Cung Âu, Thời Tiểu Niệm đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại lạnh lùng, "Tại sao anh lại ở chỗ này? Vào bằng cách nào?"
"Phong Đức có chìa khóa."
Thanh âm của Cung Âu lạnh hơn so với cô, "Em hỏi một câu rất kỳ quái, chẳng lẽ Cung Âu anh sẽ đập cửa sổ leo vào sao? Em lại muốn Cung Âu trước kia?"
Trước kia hắn quả thật sẽ làm như vậy.
...