Chương 541: Cho phép một người đi cùng Tịch Tiểu Niệm


...

Editor: shinoki

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cái gì mà tên bắt cóc, ai bị bắt cóc?"

Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi, hỏi xong, đầu óc hỗn độn của cô đột nhiên bừng tỉnh, có thể khiến Cung Âu bất cận nhân tình ở đây tự mình xử lý cái gì bắt cóc, đối tượng bị bắt cóc dĩ nhiên là dễ xác định.

"..."

Cung Âu và Phong Đức đều yên lặng.

"Là cặp sinh đôi?" Lông mi Thời Tiểu Niệm run dữ dội hơn, thanh âm càng khàn khàn, "Có phải cặp sinh đôi không? Là tiểu Quỳ hay là Holy?"

Hai người đàn ông vẫn yên lặng như cũ, sắc mặt Cung Âu thâm trầm, Phong Đức trốn tránh nhìn thẳng vào mắt Thời Tiểu Niệm.

Ngực Thời Tiểu Niệm nhói đau, môi hơi run sợ, "Cả hai đều bị bắt."

"Tịch tiểu thư, cô không cần quá lo lắng, những tên bắt cóc đều là cầu tài, chỉ cần đưa tiền nhất định bọn nhỏ sẽ trở lại."

Phong Đức trực tiếp chứng thực nghi ngờ của Thời Tiểu Niệm.

Bắt cóc.

Cặp sinh đôi bị bắt cóc, bọn chúng còn nhỏ như vậy.

Túi truyền dịch trong tay Thời Tiểu Niệm rơi xuống đất, chân cô mềm nhũn, cả người ngã xuống.

"Tịch tiểu thư!"

Phong Đức kinh ngạc, Cung Âu bước dài xông tới, ôm eo Thời Tiểu Niệm, ôm cô vào trong ngực, tròng mắt đen thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, "Em bình tĩnh một chút, Tịch Tiểu Niệm."

Hai chân Thời Tiểu Niệm như nhũn ra, ngay cả đứng cũng đứng không vững, hoàn toàn là dựa vào Cung Âu chống đỡ.
Advertisement




Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, đưa tay nắm chặt tay áo hắn, "Bây giờ nên làm thế nào? Phải làm thế nào?"

"Em trước trở về phòng bệnh, anh sẽ nói với em."

Cung Âu trầm giọng nói, tay ôm vào hông cô, đặt toàn bộ sức nặng của cô lên người mình.

Phong Đức nhặt túi truyền dịch lên, ống truyền dịch đã bắt đầu hồi máu.

Cung Âu đỡ Thời Tiểu Niệm trở về phòng bệnh, hắn ôm ngang cô đặt lên giường.

"Khụ khụ."

Thời Tiểu Niệm mặc quần áo bệnh nhân ngồi ở chỗ đó, cả người phát rét, mềm nhũn vô lực, đầu nặng đến cô ngồi cũng ngồi không yên.

Phong Đức đưa tay kéo chăn đắp cho Thời Tiểu Niệm, lại kéo một cái ghế qua, "Thiếu gia."

Cung Âu trầm mặt ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, tròng mắt đen thâm trầm nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, giọng trầm thấp thành thục, "Tịch Tiểu Niệm, loại chuyện bắt cóc này là chẳng lạ lùng gì, không nghiêm trọng như em nghĩ, chỉ cần xử lý tốt, cặp sinh đôi nhất định sẽ bình an trở lại."

Chẳng lạ lùng gì tại sao lại tìm tới cặp sinh đôi của cô?
Advertisement


Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, đôi môi tái nhợt đến không có một chút huyết sắc khẽ nhếch lên, vội vàng hỏi, "Rốt cuộc làm sao bị bắt cóc? Không phải vẫn luôn có bảo tiêu đi theo sao?"

"Em chắc chắn em bình tĩnh chưa? Bình tĩnh rồi anh sẽ nói chi tiết với em." Cung Âu trầm giọng nói, "Em cho rằng một người lo lắng khóc rống có thể giải quyết được gì?"

Thời Tiểu Niệm cũng biết mình đang nóng nảy không giúp được gì, cô phải bình tĩnh.

Phong Đức đứng cuối giường bệnh, mở miệng nói, "Tên bắt cóc ra tay vào buổi sáng, bọn họ đầu tiên là tạo ra tai nạn xe cộ, bao vây xe của Tịch tiểu thư trước, đánh ngất xỉu tài xế xe bảo mẫu, cướp xe đi."

"Là Mona làm?" Thời Tiểu Niệm lập tức hỏi, cô có thể nghĩ tới chỉ có một người này, "Trước con dùng video uy hiếp cô ta, cô ta nói sẽ đối phó với con."

"Đối với quý tộc mà nói, vinh dự nặng hơn hết thảy, video của cô ta ở chỗ anh, cô ta không dám làm bậy."

Cung Âu tỉnh táo phân tích.

"Vậy là ai? Ai bắt cóc sanh đôi? Bọn họ muốn làm gì?" Thời Tiểu Niệm hỏi, còn có thể là ai chứ?

"Tịch tiểu thư, tên bắt cóc chỉ cầu tài thôi, hẳn sẽ không tổn thương người."

Phong Đức đứng ở nơi đó trấn an cô.

"Cầu tài? Tên bắt cóc kia nói giao tiền chuộc rồi sao?" Thời Tiểu Niệm lo lắng hỏi.

Cung Âu ngồi ở chỗ đó, thân thể nghiêng về trước, đưa vật cầm trong tay cho Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn hắn, đưa tay nhận lấy, phía trên là một video, cô mở ra nhìn một cái, liền thấy cặp sinh đôi bị giam trong một chiếc lồng màu bạc.

Lồng giam, lại là lồng giam.

Thời Tiểu Niệm thề đời này cô thống hận nhất chính là lồng.

Cung Quỳ ngồi ở một góc lồng, tay nhỏ bé ôm đầu gối, đôi mắt đảo tới đảo lui nhanh như chớp, mặt đầy dốt nát vô tri, ngược lại không tỏ ra nhiều sợ hãi.

Cung Diệu đứng ở nơi đó, mặt không thay đổi nhìn một tờ giấy trong tay, rồi nhìn về phía ống kính, cũng là mặt không có vẻ sợ hãi chút nào, bình tĩnh dùng tiếng Anh nói, "Muốn cứu hai đứa trẻ, để Tịch Tiểu Niệm mang tiền chuộc các người chuẩn bị đến quảng trường Dung Hợp."

Dừng một chút, Cung Diệu nhìn tờ giấy trong tay, tiếp theo đó dựa theo phía trên đọc lên, "Để bày tỏ thành ý của bọn ta, cho phép các ngươi phái một hộ vệ đi cùng Tịch Tiểu Niệm, nhớ, chỉ có thể một. Các ngươi không được báo cảnh sát, nếu không các ngươi sẽ hối hận."

Video đến đây chấm dứt.

Nhìn hai đứa bé, ngực Thời Tiểu Niệm co rút nhanh.

Cũng may hai đứa bé không bị ngược đãi, trên mặt cũng không có vẻ sợ hãi, đây là tin tức tốt nhất trước mắt.

"Chúng tôi đã điều tra nguồn gửi, là ở nước ngoài, thông qua Internet không tra ra được đầu mối." Phong Đức nói, tên bắt cóc không thể đưa hai đứa bé ra nước ngoài trong thời gian ngắn như vậy được, chỉ bất quá video này có sẵn từ nước ngoài.

"Tiền chuộc đâu?"

Thời Tiểu Niệm đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Phong Đức.

"Tên bắt cóc yêu cầu chuẩn bị 300 vạn tiền mặt cùng đồ trang sức châu báu trị giá 100 triệu, chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi. Nhưng Tịch tiểu thư..."

Phong Đức lo âu nhìn cô.

Bây giờ Thời Tiểu Niệm là phiền toái lớn nhất, cô sinh bệnh lại vừa xảy ra tai nạn xe cộ, còn không có một chút công phu phòng thân, hoàn toàn là ốc không mang nổi mình ốc, không chịu nổi dày vò.

"Con không sao."

Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường bệnh, nói xong liền rút kim trên mu bàn tay ra, dùng tay đè lại lỗ kim.

"Em làm gì?" đôi tròng mắt đen của Cung Âu âm trầm nhìn về phía cô.

"Đi giao tiền chuộc, bọn họ chỉ đích danh muốn em đi." Thời Tiểu Niệm vén chăn lên xuống giường, người yếu ớt lung lay hai cái, "Cách thời gian bọn họ chỉ định còn bao lâu?"

"Nửa giờ."

Phong Đức đáp.

"Vậy phải đi nhanh."

Chỉ còn lại nửa giờ.

Thời Tiểu Niệm nói xong liền đi, cổ tay bị Cung Âu kéo lại, cô chống lại cặp mắt đen nhánh của hắn.

"Chỉ bằng em? Bây giờ em ngay cả mình cũng không lo nổi, em có thể thuận lợi nộp tiền chuộc?" Cung Âu lạnh lùng nói.

"Anh đừng coi thường em có được không?" Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói, "Anh yên tâm, dù có liều mạng em cũng nhất định phải cứu được cặp sinh đôi."

Thời Tiểu Niệm rút tay mình về, tay bị Cung Âu túm chặt, ánh mắt hắn âm trầm nhìn chằm chằm cô, rõ ràng không tin cô.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Thời Tiểu Niệm không chịu nổi giằng co, giống như mình đang tiêu hao sinh mạng hai đứa bé.

"Không phải nói được cho một hộ vệ đi cùng sao? Anh chọn hộ vệ cho em."

Thời Tiểu Niệm nói.

Rất nhanh, trong phòng bệnh tràn vào hơn mười hộ vệ, người người đứng chắp tay, vẻ mặt nghiêm túc, cao to lực lưỡng, vóc người vạm vỡ, nhìn qua cũng rất có cảm giác an toàn.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nhìn qua một tên rất cường tráng, "Chọn hắn đi, cho hắn đi cùng em."

"..."

Cung Âu ngồi trên ghế, trên mặt anh tuấn không cảm giác, ngón tay sờ cúc tay áo, tròng mắt đen lạnh lùng.

Là không được sao?

"Vậy hắn đi cùng em, thế nào?" Thời Tiểu Niệm lại chỉ một người khác, vội vàng nhìn về phía Cung Âu, chờ hắn đồng ý.

"..."

Cung Âu vẫn không có âm thanh.

"Những hộ vệ này đều là cha nuôi ngàn chọn vạn chọn, thân thủ đều rất tốt, anh còn có gì không hài lòng?" sắc mặt nóng nảy của Thời Tiểu Niệm càng lộ vẻ tái nhợt, "Thời gian không đủ, từ nơi này chạy tới quảng trường Dung Hợp cũng phải mất một thời gian."

"..."

Cung Âu vẫn yên lặng, tựa như đây là chuyện không liên quan đến hắn.

Mắt nhìn thời gian trôi qua từng giờ từng phút, Phong Đức cũng có chút nóng nảy, hắn nhìn về phía Cung Âu, "Thiếu gia, không bằng để tôi đi cùng Tịch tiểu thư, mặc dù tôi lớn tuổi, nhưng những tên hộ vệ này đánh đơn độc không phải là đối thủ của tôi, tôi đi ổn thỏa nhất."

"Cha nuôi."

Thời Tiểu Niệm không đồng ý nhìn về phía Phong Đức, ông lớn tuổi như vậy sao có thể làm loại chuyện này.

"Thiếu gia, xin ngài đồng ý." Phong Đức văng đồng hồ bỏ túi trong tay ra nhìn một cái, "Thời gian thật không đủ."

Nghe thấy câu thời gian không đủ, Thời Tiểu Niệm cũng không đoái hoài tới thứ khác, chỉ nhìn sắc mặt khó dò của Cung Âu, "Cung Âu, anh không nói lời nào em coi như anh đồng ý, cha nuôi, chúng ta đi."

Thật sắp không kịp rồi.

" Được."

Phong Đức gật đầu.

Thời Tiểu Niệm cầm áo lông trên mắc mặc vào muốn đi, giọng trầm thấp của Cung Âu vang lên sau lưng cô, "Anh đi với em."

"..."

Thời Tiểu Niệm ngây người, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Qua mấy giây, cô quay đầu, ánh mắt Cung Âu thâm thúy nhìn về phía cô, từ trên ghế đứng lên, môi mỏng hé mở, chữ chữ vững chắc, "Anh đi cùng em."

"Không được, thiếu gia, ngài đi thì ai chủ trì đại cuộc?" Phong Đức đứng ở nơi đó nói, "Năm ngoái, một phú ông ở A thị tự mình mang tiền chuộc đi cứu con trai, kết quả cũng bị nhốt trong đó, tăng tiền chuộc, cuối cùng bởi vì chưa kịp chuẩn bị tiền chuộc, hai cha con đều bị giết."

Thời Tiểu Niệm nghe cả kinh, nhìn về phía Cung Âu, thanh âm khàn khàn nói, "Em có thể đi, Cung Âu anh ở lại, vạn nhất em xảy ra chuyện anh còn có thể nghĩ cách."

Vạn nhất hai người bọn họ đều đi, rồi bị bắt hết thì nguy rồi.

Cô đi trước nộp tiền chuộc, tranh thủ thời gian cho hắn ở phía sau lập phương an khác cũng tốt a.

"Quyết định của tôi không tới phiên các người thay đổi." Cung Âu lạnh lùng nói, tròng mắt đen nhìn Phong Đức, "Đi chuẩn bị một bộ quần áo tiện việc thân thủ, còn cả khẩu trang nữa."

Thời Tiểu Niệm cau mày, "Cung Âu..."

Cung Âu nhìn về phía cô, giọng trầm thấp, "Em không phải rất gấp sao, bây giờ không vội?"

Một câu nói chănn miệng Thời Tiểu Niệm.

Cô nhìn đồng hồ, cách thời gian tên bắt cóc nói càng ngày càng gần, không cho phép bọn họ tranh chấp ai đi cùng cô nữa.

Phong Đức cũng biết lúc này thời gian đại biểu hết thảy, không kiên trì nữa, nhanh chóng lấy một bộ quần áo.



Cung Âu thay quần áo, đeo khẩu trang.





"Tôi đã cho bộ phận kỹ thuật hack hệ thống giám sát xung quanh quảng trường Dung Hợp, bây giờ ông đi về, theo dõi camera, sắp xếp người để phòng cứu."





Cung Âu trầm giọng phân phó Phong Đức.





" Dạ, thiếu gia." Phong Đức gật đầu.





Cung Âu chuyển mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên, cô đang uống thuốc, đặt viên thuốc trong miệng, bưng cốc nước lên nuốt xuống.

...