Chương 556: Tổng tài đại nhân ở trên, em ở dưới


...

Editor: Yuhina

Một giây sau, phong thư liền biến mất trong lòng của cô ta.

Cung Âu đứng ở nơi đó, hạ tầm mắt nhìn phong thư trong tay, trực tiếp xé ra, từ bên trong lấy ra một bức thư, mở bức thư ra, phía trên là mấy hàng chữ viết nắn nót

[Cung Âu:

Khi anh nhìn thấy phong thư này là lúc lễ tuyên bố đã kết thúc, tuy vậy câu trả lời của em vẫn chưa muộn quá một ngày kỳ hạn.

Em biết anh đang đánh cược, đánh cược xem em và anh ai không thể bỏ xuống được đoạn tình cảm này.

Anh thắng.

Em xác thực không bỏ xuống được, theo như anh nói, em đã đóng cửa phòng trưng bày tranh. Anh một lần nữa cường điệu nếu muốn kết hôn với anh thì nhất định phải yêu anh bây giờ, em không muốn lừa dối anh, em thật sự không biết mình có thể yêu loại tính cách này của anh được hay không.

Đối với em mà nói, anh chỉ mang thân xác Cung Âu, nhưng đã thay đổi linh hồn.

Nhưng em đã để tay lên ngực mình tự hỏi, toàn bộ thế giới nhiều người như vậy, em chỉ nguyện ý cùng anh sống đến hết cuộc đời, trừ anh ra, ai em cũng không muốn.

Xin lỗi, em không thể xuất hiện ở trong buổi lễ tuyên bố để mang về cho anh lợi ích tối ưu nhất, coi như đây là lần cuối cùng em sống vì chính mình đi, em không thích tình cảm lẫn lộn với lợi ích.

Nếu như anh còn nguyện ý muốn em, chờ em trở lại. Sau đó, Tổng tài đại nhân ở trên, em ở dưới, em đều nghe theo lời anh.

Tiểu Niệm.]

Trên sân khấu vang lên tiếng nhạc.

Con ngươi đen của Cung Âu thật sâu nhìn chằm chằm vào phong thư này, môi mỏng mím chặt, trong lòng như bị cái gì đó đâm vào, đâm từng nhát một, vừa đau lại vừa ngứa.

Toàn bộ thế giới nhiều người như vậy, em chỉ nguyện ý cùng anh sống đến hết cuộc đời, trừ anh ra, ai em cũng không muốn.
Advertisement




Cuối cùng, cô cũng chỉ yêu Cung Âu trước đây.

Nhưng hắn cũng không làm cho cô sợ hãi đến nỗi bỏ chạy về phía chân trời góc biển, điều này chứng minh, hắn bây giờ còn chưa đến mức thất bại đến mức không có thuốc chữa

"A."

Cung Âu bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, khóe môi hơi cong lên.

Có phải là nên khen cô một câu, từ đầu tới cuối, mặc kệ nhân tình thế thái thế nào, cô cũng chỉ yêu có một người này, chưa bao giờ thay lòng đổi dạ.

Được, nếu cô đã thành thực như thế, hắn nhất định sẽ trả lại cho cô Cung Âu mà cô yêu nhất.

Về phần hắn

Cung Âu ngước mắt nhìn về phía sân khấu khổng lồ, ánh mắt thâm thúy, hắn có thể nhận được cam kết cùng sống đến hết đời của cô, cũng không coi là uổng công, có thể an tâm cám ơn rồi.

Hắn cẩn thận cất lá thư vào trong túi, ngón tay vuốt ve cúc tay áo, sau đó kiên định đi về phía sân khấu.

Toàn hội trường lập tức vang lên những tiếng vang như sấm.

Lúc buổi lễ tuyên bố thời đại toàn tức mới bắt đầu, ở Italy đã là ba giờ sáng, Thời Tiểu Niệm mang theo đoàn luật sư vào quần đảo cát trắng.
Advertisement


Đoàn luật sư đều ngủ lệch múi giờ rồi.

Nhưng mà một chút buồn ngủ Thời Tiểu Niệm cũng đều không có, cô ngồi ở trên ghế salông, mở ti vi, tìm một đài truyền hình nào đó đang truyền hình trực tiếp lễ công bố.

Màn hình hiện lên dáng vẻ hăng hái của Cung Âu, một mình hắn đứng trên sân khấu, trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Hắn đứng ở nơi đó giới thiệu về các nội dung tương quan của thời đại toàn tức, từng mục từng mục được hiện ra ở trước mắt mọi người.

Không thể nào phủ nhận, hắn là thiên tài khoa học kỹ thuật, sức ảnh hưởng của hắn đối với nhân loại rất là đáng sợ.

Có lẽ đối với Cung Âu, thật sự không thể nào dùng tình cảm và tư duy của người bình thường để ràng buộc hắn, hắn lợi hại như vậy, trời sinh đã cao cao tại thượng, khiến người ta phải thần phục.

Thời Tiểu Niệm chăm chút nhìn TV, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Hãy để cô tùy hứng một lần cuối cùng, trở lại, cô sẽ thần phục hắn.

" Tương lai của nhân loại đều phải dựa vào khoa học kỹ thuật. Khoa học kỹ thuật giúp cho sinh hoạt của con người trở nên nhanh và tiện lợi hơn, như vậy chẳng khác nào nâng cao chất lượng cuộc sống của mỗi người." một mình Cung Âu đứng ở trên sân khấu diễn thuyết, thao thao bất tuyệt, tiếng nói trầm thấp mà gợi cảm.

Thời Tiểu Niệm mỉm cười nhìn, chợt phát hiện Cung Âu có hành động kỳ lạ.

Lễ tuyên bố mới bắt đầu được nửa giờ, hắn đã vuốt ve cúc tay áo vô số lần, mỗi một lần dừng lại đều sờ một lần.

Động tác này khiến cho Thời Tiểu Niệm ngẩn người, trong lòng có cảm giác khó chịu.

Có phải cô lại suy nghĩ lung tung hay không, động tác này không có bất kỳ ý nghĩa đặc biệt gì với Cung Âu hiện tại.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên ghế salông xem hết buổi lễ tuyên bố, đúng như cô kỳ vọng, Cung Âu không nhắc tới chuyện bọn họ kết hôn.

Lúc này Thời Tiểu Niệm mới cảm thấy nhức eo đau lưng, cả người cô ngã xuống ghế sô pha, lấy điện thoại di động ra yên lặng mà đọc tin tức mới.

Mỗi một tin tức có quan hệ với Cung Âu cô đều chăm chỉ xem, cô cẩn thận đọc từng chữ từng chữ một.

Đọc xong mấy tin tức, bên ngoài trời đã bắt đầu tờ mờ sáng.

Thời Tiểu Niệm từ trên ghế sa lông đứng lên, cầm một rổ quả táo đi ra ngoài, xuyên qua con đường uốn lượn đi về phía bờ biển.

Bốn năm rồi.

Quần đảo cát trắng đã sớm không bằng bốn năm trước, một năm so với một năm lại kém đi.

Thời Tiểu Niệm mang theo táo đi tới bờ biển, nước biển tĩnh lặng, xa xa, một chùm ánh sáng đang từ từ ở cuối chân trời nhô lên.

Là mặt trời mọc.

Thời Tiểu Niệm đi tới bờ biển, nhìn mặt biển tĩnh lặng, nhẹ giọng nói, "Cha, mẹ, con đã đến rồi."

"…"

Đáp lại cô là tiếng chim biển kêu.

"Năm nay con đến hơi trễ một chút, cha mẹ biết tại sao không, bởi vì đã Cung Âu trở về, hắn trở về không chút xây xát nào, nhất định là do cha mẹ từ dưới đó phù hộ cho hắn bình an trở về"

Thời Tiểu Niệm ngồi xuống sát bờ biển, cầm lấy một quả táo bỏ vào trong nước, để quả táo trôi theo dòng nước.

"Con và cặp song sinh cũng được ở bên nhau một thời gian dài, năm nay thực sự là một năm đặc biệt, đáng để kỷ niệm, tất cả đều tốt đẹp." Thời Tiểu Niệm thả từng quả từng quả táo xuống biển.

Hình ảnh trước đây cha gọt táo cho cô và mẹ ăn vẫn còn in đậm trong tấm trí của cô.

Trong bốn năm này, cô đều dùng phương thức như thế để bái tế cha mẹ.

Nơi xa kia phía cuối chân trời, mặt trời đỏ rực đang nhô lên từng chút từng chút một, từng chùm ánh sáng như nhuộm vào nước biển, từ từ chiếu sáng bóng người của Thời Tiểu Niệm, mái tóc dài của cô không ngừng tung bay trong làn gió.

" Hiện tại Cung Âu đặc biệt bận rộn, chờ thêm một quãng thời gian nữa, con chắc chắn sẽ dẫn hắn tới gặp hai người, được không" Thời Tiểu Niệm nhìn từng quả táo đang bồng trôi, mỉm cười nói, "Lần này con trở về đây còn có một việc."

"…"

Từng con chim biển bay qua, gió biển thổi vào từng đợt.

"Là Mộ Thiên Sơ, hắn quyết định trả lại tất cả tài sản thuộc về Tịch gia cho con." Thời Tiểu Niệm ngồi xổm ở nơi đó ôm đầu gối của mình nói, "Con quyết định nhận lại."

"…"

"Con biết cha là người kiêu hùng, những chuyện thân bất do kỷ kia con cũng không hiểu, nhưng con thật sự không cần nhiều tiền như vậy, con cũng không biết làm sao để làm rạng danh Tịch gia. Vì thế nên con muốn dùng tiền làm từ thiện." Thời Tiểu Niệm nói, có chút cẩn thận hỏi, "Có được không cha, mẹ."

Cô cần đáp án của cha mẹ.

Dứt lời, bỗng nhiên gió biển trở nên dịu dàng, như một bàn tay mơn trớn khuôn mặt của cô, nơi xa xôi kia, ánh mặt trời càng ngày càng rực rỡ, làm cho làn nước trong xanh như được phủ thêm một tầng ánh sáng vàng.

Thời Tiểu Niệm mỉm cười, cô nghĩ mình đã biết đáp án của cha mẹ rồi, "Cám ơn cha mẹ. Yên tâm, con sẽ không bán cũng như không quyên tặng quần đảo cát trắng này đâu, nơi này là nhà của con, con sẽ vĩnh viễn giữ lại."

Gió càng trở nên dịu dàng hơn so với vừa nãy.

Thời Tiểu Niệm lẳng lặng mà ngồi ở nơi đó, lặng lẽ nói chuyện cùng cha mẹ.

Cha mẹ đều bao dung vô hạn với cô.

Hừng đông, Thời Tiểu Niệm và đoàn luật sư bắt đầu bận túi bụi, xử lý các loại thủ tục.

Mộ Thiên Sơ làm việc rất gọn gàng, sau khi bọn họ qua chỉ cần làm một số thủ tục là có thể sang tên thành công.

Ở nơi này quả thật có chút loạn, tựa hồ như có mấy băng đảng Mafia đang tranh chấp với nhau, có rất ít người đi trên lối đi bộ, các căn nhà đều đóng chặt cửa.

Thời Tiểu Niệm và đoàn luật sư còn tận mắt thấy một vụ tranh chấp, sau đó tài xế lập tức lái xe tránh khỏi chỗ đó.

"Tịch tiểu thư, Mộ tiên sinh đã chuẩn bị đầy đủ các giấy tờ chứng minh rồi, bởi vậy không cần làm thêm nhiều thủ tục rườm rà nữa, tôi nghĩ ngày mai chúng ta đã có thể làm xong toàn bộ thủ tục rồi."

Trên xe, luật sư nói rõ với Thời Tiểu Niệm.

"Ừ."

Thời Tiểu Niệm tiếp nhận một phần thủ tục pháp lý để ký tên, có một luật sư trẻ tuổi nhìn ra ngoài cửa xe thấy đường phố vắng vẻ không khỏi cảm thán nói, "Mau mau làm xong mọi việc đi thôi, nơi này không thể ở lâu, vẫn là trong nước thái bình."

"Nhìn cái dáng vẻ sợ hãi của cậu kìa, Tịch tiểu thư còn chưa nói sợ đấy." có người cười nhạo hắn.

"Ạch, tôi sợ đấy, thì sao, dùng vũ khí đánh nhau đó, cho tôi xin, vừa nãy cậu không thấy sao, những người kia cầm súng thật đó, dọa chết người."

"Được được được, Tịch tiểu thư, vậy không bằng chúng ta đặt vé máy bay luôn đi, sau khi làm xong thủ tục thì về nước luôn, nếu còn một số thủ tục cần giao tiếp thì chờ bên này thái bình một chút thì chúng ta trở lại" một luật sư hỏi dò Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm không có dị nghị, gật gật đầu, "Cũng được."

Bên này xác thực quá loạn.

Lại chạy đến công ty luật kế tiếp, Thời Tiểu Niệm đang nghe luật sư và đối phương đàm luận, mấy thuật ngữ chuyên ngành cô nghe cũng không hiểu, liền lẳng lặng ngồi đó.

Một tin nhắn được gửi đến điện thoại di động

[ Chị có tới gặp hắn không- Thời Địch]

Là tin nhắn của Thời Địch.

Gặp Mộ Thiên Sơ, thành thật mà nói, cô không muốn gặp lại hắn.

Rất nhanh, lại thêm một tin nhắn được gửi đến, là một địa chỉ, cách nơi này cũng không xa.

Thời Tiểu Niệm tắt điện thoại di động, không nhìn nữa.

"Tịch tiểu thư, thủ tục bên này đã xong, có thể đến nơi kế tiếp được rồi." Luật sư đứng lên, âm thanh làm cho Thời Tiểu Niệm bừng tỉnh lại.

"Tốt. khổ cực cho mọi người rồi, bôn ba cả một ngày trời."

Thời Tiểu Niệm mỉm cười cảm tạ bọn họ, sau đó đứng lên theo bọn họ rời đi.

Xe lái ở lối đi bộ.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ gần cửa sổ, chuyển tầm mắt liếc ra bên ngoài một cái, đã đến quán cà phê mà Thời Địch gửi tin nhắn, cô thu tầm mắt lại, trong điện thoại di động lại có một tin nhắn được gửi đến.

[Van chị- Thời Địch.]

Nhìn cái tin nhắn này, Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, lên tiếng nói, "Mọi người có mệt không, đi uống tách cà phê để thư giãn một chút chứ, thế nào?"

"Nha."

Luật sư trẻ tuổi lập tức hoan hô.

Xe dừng ở phía trước quán cà phê, đoàn người lục tục đi vào quán cà phê, Thời Tiểu Niệm không đi vào, mà là đứng bên cạnh xe.

Chỉ chốc lát sau, cửa quán cà phê bị mở ra từ bên trong.

Thời Địch đi ra từ bên trong, bốn năm không gặp, Thời Địch trở nên gầy dơ xương, mặc một chiếc áo gió sẫm màu mà làm cho người ta cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.

Thời Địch nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm đứng trước xe, lập tức lộ ra nụ cười, bước nhanh chạy về phía cô, "Chị, em biết chị sẽ đến."

"Tôi mời luật sư uống ly cà phê nên thuận tiện ghé qua đây mà thôi."

Thời Tiểu Niệm luôn luôn dùng ngữ khí lạnh nhạt để nói chuyện với Thời Địch.

Thời Địch có chút lúng túng, đứng trước mặt cô nói, "Bốn năm không gặp, so với trên ti vi chị còn xinh đẹp hơn."



"Cô quá gầy."





Thời Tiểu Niệm nhìn dáng vẻ của Thời Địch như vậy cảm thán nói, Thời Địch gầy gò đến mức không kém cạnh lúc cô tuyệt thực.





Vì chăm sóc Mộ Thiên Sơ nên mới khổ sở như vậy sao





Làm sao lại gầy thành bộ dáng này, khác biệt hoàn toàn so với một ngôi sao phong quang vô hạn như mấy năm trước.





Thời gian thật sự thay đổi tất cả.

...