Chương 240: Anh sợ anh ít đi em sẽ chết


...

Editor: Yuhina

"Mới bảy thứ tiếng" Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên mà nhìn về phía hắn, ngữ khí của hắn có thể bớt xem thường đi được không, "Lẽ nào trước đây anh học đồng thời nhiều môn hơn"

"Cũng không nhiều, đồng thời học 14 thứ tiếng mà thôi." Cung Âu dùng biểu hiện rất bình thường nói.

"14 thứ tiếng vậy anh không thấy hỗn loạn à"

Cô mới học bảy thứ tiếng, chưa kể Anh văn là cô biết từ trước, mà đã loạn hết cả lên rồi.

"Vì sao phải bị loạn"

Cung Âu không hiểu nhìn về phía cô, con ngươi đen thâm thúy.

"…"

Thời Tiểu Niệm không nói gì, ngẹo đầu, cả người trực tiếp ngồi phịch ở trên bàn, cô dùng mấy cặp ghim để kẹp tóc, làm cho gương mặt của cô lộ ra mấy phần đáng yêu thanh thuần.

Được rồi, cô đã quên, hắn là thiên tài nghiên cứu phát minh ra hệ thống n. e và người máy, việc học đối với hắn mà nói quá đơn giản, hắn căn bản không phải như cô phải dự vào nỗ lực cũng không thể học tốt

"Em thấy hỗn loạn sao" Cung Âu thấp mâu nhìn về phía cô, rốt cục ý thức được tính chất nghiêm trọng cảu vấn đề, sắc mặt lạnh lùng, âm thanh trầm thấp, "Chuyện này đối với em mà nói có phải là rất khó"

Thời Tiểu Niệm ngã vào trên bàn sách, nhìn sắc mặt của hắn, nếu mình nói khó nhất hắn định không cho cô học.

"Không có, tại vì trước đây chưa học như vậy bao giờ nên chưa thích nghi được thôi, cũng còn tốt cũng còn tốt." Thời Tiểu Niệm cười nhạt, cô sẽ kiên trì, cô sẽ không từ bỏ như vậy.

"Thật sự cũng còn tốt"

"Ừ."
Advertisement




Cung Âu nhìn cô, tìm tòi nghiên cứu cảm xúc trong mắt cô, nhìn không ra điều gì đặc biệt, hắn một quyển sách lại, nắm tay cô nói, "Anh trở về rồi thì không được xem mấy quyển sách nàu, làm cơm cho anh ăn, buổi trưa anh đã không ăn gì rồi."

"Buổi trưa anh không ăn cơm"

thơi Tiểu Niệm khiếp sợ.

"Phí lời, em không làm cơm cho anh mang đi theo, ăn cái gì" Cung Âu nói, lôi kéo cô đi ra ngoài.

"…"

Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn hắn, nếu như cô không ở bên cạnh, hắn chẳng phải giống như gặp phải năm mất mùa, không muốn tuyệt thực cũng phải tuyệt thực rồi.

Thời Tiểu Niệm bị hắn lôi đi, đi được một lúc, Cung Âu vẫn không vừa lòng, trực tiếp đem cô ôm vào trong ngực, hai người như hai đứa trẻ dính liền thân khó khắn tiến về phía trước, "Thời Tiểu Niệm, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ đem tất cả công việc đều mang về nhà làm, anhkhông thể không được thấy em"

"Cái gì gọi là không thể không được thấy em"

"Không được nhìn thấy em giống như thiếu đi không khí" Cung Âu chăm chú ôm lấy cô, âm thanh từ tính.

Thời Tiểu Niệm bị hắn ôm ở trong lồng ngực, nhiệt độ trên người của hắn làm cho cô cảm thấy thoải mái, nghe vậy, cô không khỏi hơi cong môi, "Ý của anh là, em là không khí của anh à"
Advertisement


"Không phải, anh là không khí của em, anh sợ anh ít đi em sẽ chết" thái độ Cung Âu cao cao tại thượng.

"…"

Ngạo kiều cái cái gì a.

Rõ ràng là không thể rời bỏ cô.

Thời Tiểu Niệm cười không có vạch trần hắn, Cung Âu mạnh mẽ đem hai tay ôm chặt cô, không để ý tới ánh mắt người bên ngoài chút nào, cứ như vậy ôm lấy cô đi về phía trước.

Người hầu coi như mắt bị mù đi qua một bên, không lên trước quấy rối.

Thời Tiểu Niệm vỗ nhẹ tay hắn, ngoẹo cổ nói, "Được rồi, đừng vừa ôm vừa đi như vậy, cứ như vậy đi tới sáng mai cũng không thể đến được nhà bếp đâu."

Hắn có muốn ăn cơm không đây

"Đi tới sáng mai cũng được, anh không để ý" ngữ khí Cung Âu bá đạo đến cực điểm.

Lại như đang dùng lời tâm tình nói với cô

Thời Tiểu Niệm đột nhiên nghe được lời tâm tình của hắn không kịp đề phòng, không khỏi cười càng tươi, hai người cứ như vậy đi về phía trước.

Bỗng nhiên, một bóng người tiến vào tầm mắt Thời Tiểu Niệm .

Thời Tiểu Niệm vội vã đứng thẳng người đẩy Cung Âu ra, đàng hoàng trịnh trọng đứng, hai con mắt nhìn về phía trước.

Cung Âu theo ánh mắt của cô đi nhìn về phía trước, chỉ thấy La Kỳ đứng cách đó không xa, vẻ mặt không đồng ý mà nhìn bọn họ.

Vẻ mặt ung dung mỹ lệ của La Kỳ Mỹ Lệ lộ ra vẻ không thích.

"Bá mẫu tốt."

Thời Tiểu Niệm hướng về bà thấp cúi đầu.

"Mẹ."

Lúc này Cung Âu mới bất đắc dĩ buông Thời Tiểu Niệm ra, đổi thành cầm lấy tay cô hướng về phía La Kỳ.

La Kỳ đứng ở nơi đó, ánh mắt xa cách nhìn Thời Tiểu Niệm một chút, sau đó đi tới một ghế salông ngồi xuống, nhìn về phía Cung Âu nói rằng, "Ta vừa nhìn tư liệu của công ty con một chút, giá trị cổ phiếu có vẻ giảm con chuẩn bị làm thế nào"

"Giảm con sẽ làm cho nó tăng trở lại"

Cung Âu vô tình nói.

Tiền đến tiền đi bình thường rất, không có gì ghê gớm.

"Ta cho rằng đội hình quản lý trong công ty có chút vấn đề." La Kỳ nói rằng, "Cha con đã nói"

Lập tức Cung Âu liền cùng La Kỳ thảo luận, trong lúc nói chuyện không ngừng sử dụng thêm các loại danh từ riêng.

Thời Tiểu Niệm nghe được cái hiểu cái không, cứ như vậy lặng im đứng ở một bên nhìn bọn họ, chỉ thấy La Kỳ thao thao bất tuyệt nói qua, một cái tay cầm một chiếc quạt nho nhỏ nhẹ nhàng vỗ, tao nhã quý khí, hương thơm của chiếc quạt rung động phát tán ở trong không khí.

Đối mặt với một La Kỳ cao cao tại thượng như vậy, người mỹ lệ không gì tả nổi, Thời Tiểu Niệm gặp áp lực không hề nhẹ.

Thời điểm chung đụng với Cung Âu vẫn còn tốt, nhưng bây giờ La Kỳ đến rồi.

Cơ hồ là La Kỳ đang dùng sự tao nhã, trí tuệ của mình nói cho cô biết, cô nên rời khỏi Cung Âu, chiếc thang bắc lên trời đó còn rất ra.

Xa đến nỗi không thể đi đến nới.

Cô sợ dù mình có học như thế nào đi nữa cũng không thể bằng được một phần của La Kỳ.

Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, thừa dịp hai người đang tập trung tán gẫu, yên lặng mà lùi lập tức rời đi.

Việc thích hợp với cô quả nhiên vẫn chỉ có nhà bếp cùng vẽ vời mà thôi.

Thời Tiểu Niệm đi vào nhà bếp bắt đầu chuẩn bị làm bữa tối, điện thoại di động bỗng nhiên chấn động lên, cô cầm điện thoại di động lên, chỉ thấy phía trên là một tin nhắn được gửi từ dãy số xa lạ

"…"

Thời Tiểu Niệm nhìn những dòng chữ lít nha lít nhít này, lông mày cau lại.

Từ khi ra khỏi Thời gia, bố mẹ nuôi không liên hệ với cô, ngược lại là Thời Địch, bởi vì chuyện cuả Mộ Thiên Sơ mà không ngừng gởi nhắn tin quấy rầy cô.

Cô đem số điện thoại của Thời Địch cho vào danh sách đen, Thời Địch lại dùng những số điện thoại khác gửi cho cô những lời lẽ độc ác khó nghe.

Những ngày qua cô vẫn lo lắng đến Thiên Sơ, ngay cả chính sự cũng không có tâm tư đi làm, càng không có tâm tư để ý tới những tin nhắn này.

Thời Tiểu Niệm đem tin nhắn xóa bỏ, đi tới trước kệ bếp bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.

cô đem hành tây lột vỏ, sau đó bắt đầu cắt, bên trong đôi mắt dần dần có chút ảm đạm.

Thời Địch nói mười câu nói có tám câu nói là cô không thèm để ý, nhưng một câu"Yên tâm thoải mái" này đâm bên trong nơi mềm yếu nhất trong lòng cô.

Bởi vì cô nên Thiên Sơ mới lựa chọn xuất ngoại, đi thẳng một mạch, sau đó liền mất tích.

Cô hổ thẹn bất an, cũng từng nghĩ tới đi tới nơi xảy ra tai nạn nhìn một chút, nhưng Cung Âu không cho phép.

Cô thật sự không nên ở đây yên tâm thoải mái hưởng thụ lấy sinh hoạt ở Hào Môn, nhưng làm sao cô có thể rời khỏi Cung Âu, cô phụ lại tình cảm của Cung Âu.

Hổ thẹn với Thiên Sơ là một chuyện, rời bỏ Cung Âu là một chuyện khác.

Cung Âu đối với cô có một loại cố chấp vượt quá bình thường, cô không nỡ thương tổn hắn.

Thiên Sơ, hắn nhất định phải sống sót.

Cả đời này trên lưng cô cõng sự áy náy và phụ lòng là hai chuyện khác nhau, nhưng tại sao Thiên Sơ mới chỉ trải qua được những tháng ngày đẹp đẽ ngắn ngủi liền biến mất ở phía trên thế giới này đây, không thể.

Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, cắt hành tây, viền mắt bỗng nhiên liền ướt.

"Em khóc cái gì"

Một âm thanh bỗng nhiên vang lên ở bên tai cô.

Cung Âu đi tới, một tay chống ở trên kệ bếp, đôi con ngươi đen thẳng nhìn chằm chằm vào cô.

"Em đang cắt hành tây mà." Thời Tiểu Niệm gượng ép cười cười, "Buổi tối làm bún cho anh ăn có được hay không"

"Được, phải alf bát lớn như thế này."

Cung Âu đáp ứng một tiếng, sau đó dùng tay xẽ một hình vòng cung to lớn.

"…"

Thời Tiểu Niệm không nói gì, hắn trực tiếp đem dạ dày căng nứt luôn đi.

"Đến, để anh giúp em nấu ăn."

Cung Âu dính cô đến lợi hại, một ngày không thấy, hắn lại dính tới, từ phía sau ôm lấy thân thể của cô, tay cầm tay cô từng dao từng dao bổ xuống đi.

Như phương pháp làm việc của những đứa trẻ bị dính liền cơ thể, đến năm nào tháng nào bọn họ mới có thể ăn được bữa tối này.

Thời Tiểu Niệm cười cười, không nói gì, thuận theo hắn, hắn vui vẻ là được rồi.

Sau một thời gian, Thời Tiểu Niệm vẫn chìm đắm ở bên trong biển học, chương trình học căng thẳng làm cho cô có cảm giác áp lực.

Nhiều lúc cô còn không biết trong óc mình đang nhét cái gì.

La Kỳ vì cô mà chuẩn bị rất nhiều chương trình học, muốn đem cô bồi dưỡng thành một người có thể xứng đôi với Cung Âu ở phương diện cá nhân, cường độ học tập rất lớn.

Thân thể Thời Tiểu Niệm bắt đầu gầy gò, hai tuần lễ giảm liền 6 cân, cô vốn không mập, lần này càng lộ vẻ gầy.

Vì có thể theo kịp bài giảng của giáo viên, mỗi đêm khi Cung Âu ngủ cô liền len lén bò lên đọc sách.

Đêm nay, lại một lần nữa Thời Tiểu Niệm thừa dịp Cung Âu ngủ say, một mình lén lút đi tới thư phòng, cầm một quyển sách quản trị tài chính viết bằng tiếng anh để đọc.

Càng đọc càng không hiểu, không hiểu thì không thể biết giáo viên đang giảng cái gì.

Cô đối với loại sách này một chút hứng thú cũng đều không có, nhưng giáo viên dạy cô đã nói, nếu như chủ nhân gia tộc Cung gia ngay cả năng lực điều hành một công ty cũng đều không có, vậy thì làm sao có thể điều hành một gia tộc làm sao để gia tộc truyền thừa tiếp

"Đau đầu"

Thời Tiểu Niệm vỗ vỗ đầu của chính mình, tiếp tục nằm nhoài trước bàn đọc sách học.

"Chủ nhân, ngươi uống cốc nước." Mr Cung không nghỉ ngơi, từ bên ngoài đi tới, một đôi mắt đen quét vị trí của cô, sau đó đêm cốc nước để sang một góc bàn, bình tĩnh đứng ở một bên bảo vệ cô.

"Cám ơn ngươi, Mr Cung."



Thời Tiểu Niệm nhìn nó cười, bưng cốc nước uống một ngụm, sau đó tiếp tục vùi đầu khổ đọc.





"Chủ nhân, ngươi quá mệt mỏi, không bằng vẫn là nghỉ ngơi đi" Mr Cung đứng ở một bên, từ trên tay cô cảm ứng thân thể tình hình của cô, đưa ra kiến nghị.





"Ta không sao, ta có thể."





Thời Tiểu Niệm nói, tiếp tục đọc sách, trong miệng lẩm bẩm mấy từ Anh văn, sau đó thỉnh thoảng dùng tiếng anh nói vài câu với Mr Cung.





Ở nơi này đế quốc bên trong pháo đài, ngay cả tri thức của Mr Cung cũng phong phú hơn cô

...