Chương 241: Đó là bất tỉnh


...

Editor: Yuhina

Sau khi tỉnh lại, Thời Tiểu Niệm phát hiện mình đang nằm trên giường lớn ở phòng ngủ, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi ở trên mặt cô khiến cô chói mắt.

Lúc Tiểu Niệm nằm ở nơi đó, theo bản năng mà giơ tay lên ngăn trở con mắt.

"Thời Tiểu Niệm em còn chưa muốn tỉnh" một âm thanh tức giận vang lên ở trên đầu cô như muốn nổ tung.

"…"

Thời Tiểu Niệm bị dọa sợ nhảy một cái, ngước mắt nhìn tới, chỉ thấy Cung Âu đứng trên giường, để trần hai chân đạp chăn, thấp mâu tàn bạo mà trừng cô, khí tức cáu kỉnh.

Làm sao hắn cứ thích đứng từ trên cao nhìn xuống như vậy

Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn hắn, từ trên giường chống ngồi xuống, không hiểu hỏi, "Em làm sao vậy"

Vừa lên tiếng, cô mới phát hiện âm thanh của mình có bao nhiêu suy yếu.

"Em có biết mình suýt nữa đã chết không"

Cung Âu quát lên, thân hình cao lớn ngồi chồm hỗm xuống, đôi tay thon dài nắm cầm một chiếc gối liền muốn hướng về phía cô đập tới, ngẫm lại không nỡ lại thu hồi lại, cứ như vậy nổi giận đùng đùng địa trừng mắt cô.

"…"

Thời Tiểu Niệm run lên, lập tức phản ứng lại, "Tem chỉ đọc sách một chút rồi ngủ thiếp đi."

"Ngủ cái em gái em, đó là bất tỉnh" Cung Âu trừng cô, hận không thể đục ở trên mặt cô mấy cái lỗ, "Em lại dám thừa dịp buổi tối lúc anh ngủ mò đi xem sách, Thời Tiểu Niệm emmuốn chết a"

Cung Âu rống lên đặc biệt lớn, rống đến nỗi lỗ tai của cô đau.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, đưa tay sờ mò lỗ tai đáng thương của mình, không khỏi nhỏ giọng nói, "Cung Âu, nếu không hay là anh dùng Anh văn hoặc là tiếng Pháp, tiếng Đức mắng em đi."
Advertisement




Như vậy cô còn có thể cọ sát được nhiều hơn một chút.

"…"

Cung Âu trừng mắt nhìn cô, sửng sốt một giây quát, "Em học tập học đến nỗi muốn điên luôn rồi hả "

Còn muốn hắn dùng ngôn ngữ khác mắng cô.

Cô có bệnh a

"Ngủ một giấc lấy lại được tinh thần rồi." Thời Tiểu Niệm nhìn trái nhìn phải mà nói, đưa hai tay rachậm rãi xoay người, giả bộ tinh thần của mình rất tốt, vén chăn lên muốn xuống giường.

"Nằm xuống cho anh, nơi nào cũng không cho đi, cái chân nào xuống đất thì anh chặt cái chân đó"

Cung Âu quát.

"…"

Thời Tiểu Niệm lặng yên, đem chân sắp đụng tới dép lê rút về, nhìn về phía Cung Âu, ôn nhu nói, "Anh làm sao lại tức giận như vậy."
Advertisement


"Em học kiểu gì mà học tới nỗi ngất xỉu đi anh lại có thể không tức giận, căn bản em không thể giống như anh đồng thời học nhiều như vậy, tại sao không nói sớm"

Cung Âu ôm gối ngồi chồm hổm trên giường trừng mắt cô, vừa tức giận lại vừa đau lòng.

Sau khi Thời Tiểu Niệm ngất đi, hắn mới từ Phong Đức mà biết được, nguyên lai không phải người nào cũng giống như hắn có thể đồng thời học rất nhiều thứ, người bình thường đều cần tiến lên dần dần.

Từ nhỏ hắn đã học một mình với giáo viên, chưa từng thấy tình hình học tập của người khác.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng nở nụ cười, "Em chỉ muốn thử một chút thôi, không cẩn thận em lại phát hiện được sở trường của mình."

Tuy rằng cô biết điều này căn bản không thể.

Hiện tại đương nhiên Cung Âu sẽ không tin chuyện ma quỷ của cô, trừng mắt nhìn cô nói, nổi giận nói, "Hộc tập vất vả như vậy tại sao không nói với anh, em cho là anh chết rồi hả"

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, sắc mặt rất là tiều tụy, thấy Cung Âu tức giận như vậy, cô không thể làm gì khác hơn là thành thực nói, "Vất vả thì cũng phải học mà."

"Dù cho nữ nhân của Cung Âu anh có là cái đầu heo đi chăng nữa, thì anh cũng có thể nuôi người đó trở thành con heo giàu sang nhất trên thế giới " Cung Âu quát.

"…"

Mặt Thời Tiểu Niệm tràn đầy hắc tuyến, hắn có thể nói những lời ít tổn hại tới người khác đi được không.

"Sau này cái gì không học được, cái gì không muốn học thì em không cần học, để cho anh nuôi, đem thịt bù đắp lại cho anh, nuôi không tới 120 cân (60 kg) không cho phép xuống giường" Cung Âu bá đạo địa đạo.

120 cân.

Thực sự là phải nuôi rất lâu mới được đi.

"Vậy em liền không xứng với anh, nhất định em phải nhanh chóng nâng cao bản thân mình lên, không chỉ cho cha mẹ anh, mà còn cho toàn bộ thế giới nhìn thấy em có thể đứng bên cạnh anh." Thời Tiểu Niệm nói, ánh mắt trong suốt mà nhìn vẻ mặt giận dỗi của hắn, đưa tay vỗ vỗ chiếc gối hắn đang ôm, "Được rồi, đừng nóng giận."

"Dù xứng hay không thì em chính là đầu heo, chỉ cần anh muốn em, người khác cũng chỉ có thể ước ao đố kị " Cung Âu nói, sắc mặt không dự.

"…"

Sau khi là cẩu, cô lại thành heo

Thời Tiểu Niệm nhất thời cũng không biết nói cái gì.

Cung Âu xoay người, ngồi xuống ở bên cạnh cô, đem cô ôm vào trong lồng ngực, vững vàng mà ôm lấy, lại một lần nữa ra lệnh, "Đừng tiếp tục đọc những thứ sách kia, có nghe hay không"

"Em muốn cho cha mẹ anh thoả mãn."

Lúc Tiểu Niệm nhu thuận địa tới gần trong ngực của hắn nói rằng.

"Anh đã công khai phản kháng cả gia tộc, em không cần phải nỗ lực làm bất kỳ cái gì." Cung Âu trầm giọng nói.

"Nhưng em biết, anh cũng không muốn phản bội gia tộc." Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói.

Hắn chỉ là bị nguyên tắc ngoan cố của cô gây khó dễ, cuối cùng ở giữa hai người lựa chọn cô.

Hắn lựa chọn như vậy làm cho cô thực sự kinh ngạc, đời này cũng sẽ không quên đột nhiên Cung Âu công khai hình ảnh của cô ở buổi họp báo.

"Phản cũng đã phản rồi, có cái gì có muốn hay không."

Cung Âu lạnh lùng thốt.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm từ trong lồng ngực của hắn ngồi xuống, đôi tay mềm mại bưng lấy khuôn mặt anh tuấn của hắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thẳng hắn, "Cung Âu anh nghe rõ đây, từ nhỏ em đã muốn một mái nhà, nhưng em không thể bởi vì mình muốn nhà, lại làm cho anh mất đi một mái nhà."

Đôi mắt của cô trong suốt, tựa như một dòng suối trong veo tinh khiết.

Đầu ngón tay của cô man mát, trong nháy mắt lại khiến cho mặt hắn như thiêu như đốt.

Cung Âu nhìn chằm chằm cô, ngực hơi chấn động.

"Em và nhà của anh chênh lệch đúng là một trời một vực, nếu như em còn không dám nỗ lực, thì em có tư cách để yêu anh sao" trên mặt Thời Tiểu Niệm có chút tái nhợt lộ ra một vệt nụ cười nhàn nhạt, "Không phải anh nói sao, là anh muốn em, vì lẽ đó vì em cái gì anh làm cũng là phải."

"…"

Môi mỏng của Cung Âu giật giật, không nói gì, đôi đồng tử đen kịt cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô.

"Hiện tại em cũng vậy, cung Âu, em muốn anh, em muốn xứng đôi với anh, chính vì vậy vì anh cái gì em cũng nên làm "

Lời của cô còn chưa nói hết, người đã bị Cung Âu trực tiếp đẩy xuống giường, Cung Âu thấp mâu yên lặng nhìn chằm chằm cô, đem hình ảnh của cô khắc họa vào sau trong đôi con ngươi.

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, bị hắn nhìn tới nỗi gò má toả nhiệt, "Anh sao thế"

"Thời Tiểu Niệm"

"Ừ"

"Em làm cho anh cảm động" Cung Âu nói, tiếng nói bá đạo.

Rõ ràng câu nói dịu dàng, như qua miệng hắn nói ra chính là cảm giác từng chữ đều là mang theo dấu chấm than.

Thời Tiểu Niệm nghe hắn, trong lòng dân lên một trận ấm áp, coi như bây giờ cô còn không thể đạt tới trình độ của hắn, nhưng nỗ lực của cô có thể làm cho hắn cảm động cũng không sai.

Cô nhìn kỹ lấy hắn, khóe môi ngậm lấy nụ cười có chút ngượng ngùng.

"Thời Tiểu Niệm, em làm cho anh cảm động, hiện tại anh muốn em" Cung Âu nhìn chằm chằm mặt cô nói.

"…"

Nụ cười Thời Tiểu Niệm nhất thời cứng đờ.

Cảm động đến nỗi muốn cô

Nhất thời cô cảm giác nội tâm của mình như đang có một bầy quạ đang sắp xếp đội hình chỉnh tề bay qua.

Cái gì gọi là chỉ một câu mà sát phong cảnh

Cung Âu không cảm giác được chính mình đã phá hủy bầu không khí lãng mạn, vẫn kinh sợ vì lời nói của cô, nữ nhân này đang vì mà hắn nỗ lực, liều mạng nỗ lực.

Đây chính cảm giác được Thời Tiểu Niệm yêu.

Hắn yêu chết cô như vậy

Nghĩ nghĩ, Cung Âu cúi đầu liền hôn môi cô, còn chưa có hôn được thì tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên.

Cung Âu nhíu mày lại, trong mắt lộ ra sự phản cảm, không đi quản, liền cúi đầu hôn Thời Tiểu Niệm, nụ hôn thật sâu, nhẹ nhàng cạy môi cô ra, hôn đến nhập tâm, lưỡi len lỏi vào trong cùng cô dây dưa.

Thời Tiểu Niệm nắm lấy y phục của hắn đáp lại hắn.

Cô đáp lại rất nhạt, nhưng chỉ cần một chút nhạt như thế này cũng có thể kéo lên ngọn lửa toàn thân hắn, hắn hận không thể lập tức muốn cô.

"Gõ gõ gõ."

Tiếng gõ cửa rất phiền phức mà vang lên.

Cung Âu muốn cới váy ngủ của Thời Tiểu Niệm, bị tiếng gõ cửa không chịu đứt rời này làm cho đặc biệt buồn bực, cả người từ trên giường bật phắt dậy, nhanh chân đi ra cửa, kéo cửa ra.

Ngoài cửa, Phong Đức nho nhã lễ độ đứng ở nơi đó, thấy Cung Âu đi ra lập tức lộ ra nụ cười, cung kính mà nói, "Thiếu gia, Thời tiểu thư tỉnh chưa"

"Đến phiên ông tới quản sao, cút cho ta không lăn ta xào ông"

Tính khí Cung Âu xấu đến cực điểm, đưa tay tàn nhẫn mà đóng cửa lại, lập tức đi tới giường lớn.

Thời Tiểu Niệm mới vừa ngồi dậy lại bị Cung Âu hung hăng đè ngã.

Cung Âu liều lĩnh hôn cô, Thời Tiểu Niệm liều mạng mà ngăn, nghiêng mặt sang một bên, kết quả Cung Âu vẫn không chịu buông tha cho cô, môi mỏng ấn xuốn từng cái hôn ấm áp ở trên mặt trên cổ của cô.

"Đừng như vậy." Thời Tiểu Niệm đưa tay đẩy hắn, "Phong quản gia có phải là có việc a"

"Anh không quan tâm ông ta có chết hay không"

Cung Âu không vui hừ lạnh một tiếng, vội vàng lại đi hôn cô.

Tiếng gõ cửa bỗng nhiên lại vang lên.

Cung Âu là người hoang tưởng, tự nhiên không chịu được thời điểm mình tập trung vào một chuyện lại có âm thanh ồn ào quấy nhiễu, cả người nôn nóng nhanh hơn, muốn phát điên, trên người như là bị vô số con sâu nhỏ lúc nhúc bò.

Hắn ngồi dậy từ trên người Thời Tiểu Niệm, giơ chân lên liền đem một cái ghế đạp lăn, cả người đầy một bụng tức lao ra cửa.

Thời Tiểu Niệm thấy thế cả kinh, rõ ràng Cung Âu lại nổi giận, vội vã từ trên giường đi xuống.

Cô không cứu, sợ là sẽ Phong quản gia gặp xui xẻo.

Thời Tiểu Niệm vội vã đi dép lê đuổi theo, thân thể có chút suy yếu, đầu vẫn còn có chút đau đớn.

Ở cửa, cung Âu dùng sức mà kéo cửa ra, vung lên nắm đấm liền muốn hướng Phong Đức đập tới, Thời Tiểu Niệm liền vội vàng kéo hắn, "Bình tĩnh, Cung Âu, bình tĩnh"

Mỗi khi hắn tức giận đúng là

Cánh tay Cung Âu được cô ôm lấy còn muốn đánh người, cánh tay của cô mềm mại cũng không có gì khí lực, hắn hoàn toàn có thể đẩy ra, nhưng hắn cố kiềm chế, nắm đấm liền buông ra.



Hắn không nỡ làm cô bị thương.





Cung Âu trừng mắt về phía Phong Đức trước mặt, "Nói, chuyện gì, không nói ra được chuyện gì thì tôi sẽ giết chết ông"





Hai tay Phong Đức che ở trước mặt mình, đã làm tốt chuẩn bị phòng ngự, nghe vậy lập tức thả tay xuống đến, khôi phục lại dáng vẻ mà một Quản gia nên có, cúi đầu cung kính mà nói, "Phu nhân mời Thời tiểu thư đi một chuyến."





"Không đi"





Cung Âu từ chối thẳng thừng.

...