...
Editor: Yuhina
Thời điểm ánh đèn lập lòe, cảm xúc của Cung Âu trở nên đặc biệt kích động, nói cái gì mà thả hắn ra ngoài.
Cũng là bởi vì chuyện này
Bởi vì hắn bị Mona nhốt ở trong lồng, bởi vì hắn không ra được, vì thế nên hắn cũng không có cách nào liên lạc với cô, là như thế sao
Nếu như tất cả những thứ đó đều là thật sự, Thời Tiểu Niệm đưa tay che miệng lại, cô không thể nào tưởng tượng được đến cùng thì trong quá trình chữa bệnh Cung Âu phải chịu đựng cái gì.
"Keng."
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Thời Tiểu Niệm lập tức lao ra, vừa ra liền thấy cặp sinh đôi Cung Diệu và Cung Quỳ đang ngồi ở trong sảnh, Cung Diệu thẳng lưng ngồi ở trên ghế salông đọc sách, Cung Quỳ đang lôi kéo một thư ký tán gẫu trò chuyện.
"mom"
Cung Quỳ nhìn thấy Thời Tiểu Niệm lập tức nhào về phía cô, vững vàng mà ôm lấy cô.
"Tại sao các con lại ở chỗ này, dad đâu" Thời Tiểu Niệm hỏi, bây giờ đang là thời gian Cung Âu chiếu cố cặp song sinh.
"Tổng giám đốc có một cuộc họp, vì thế nên để cho bọn họ ở đây chơi một lát." Thư ký dùng giọng điệu công sự hóa nói, "Tịch tiểu thư, không bằng cô vào phòng tiếp khách chờ một chút đi."
"Tôi có thể vào văn phòng của Cung Âu chờ không"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Việc này" thư ký đứng ở nơi đó do dự, " Bình thường thì không thể đi vào văn phòng của tổng giám đốc."
"Không liên quan, tôi đi vào chờ hắn."
Thời Tiểu Niệm nói xong liền đi về phía văn phòng của tổng giám đốc, Cung Quỳ thấy thế vội vã nhún nhảy một cái theo sát cô, Cung Diệu thấy em gái đuổi theo cũng từ trên ghế sa lông xuống theo tới.
Advertisement
Thư ký đuổi theo, có chút bất đắc dĩ nói, "Tịch tiểu thư, đừng làm khó dễ chúng tôi."
"Cung Âu truy cứu, tất cả hậu quả tôi đều gánh chịu."
Thời Tiểu Niệm nói, đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc ra đi vào, thư ký bị cô nhốt ở ngoài cửa.
Lần đầu tiên Cung Qùy đi vào văn phòng của Cung Âu, kinh ngạc mở to hai mắt, đi về phía cửa sổ sát đất, "Oa, kính thật lớn a."
Thời Tiểu Niệm trực tiếp đi tới trước bàn làm việc của Cung Âu, lật mấy văn kiện phía trên, muốn tìm gì đó, cụ thể tìm cái gì, cô cũng không nói lên được.
Cô muốn biết bốn năm qua Cung Âu đã trải qua như thế nào.
Thời Tiểu Niệm ngồi vào trên ghế, kéo ngăn kéo lật tư liệu lên, Cung Diệu đi tới bên cạnh cô, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi, "Ngài đang ở đây tìm cái gì"
"Tìm quá khứ của Cung Âu."
Thời Tiểu Niệm kéo ngăn kéo thứ hai, ngăn kéo thứ hai cần mật mã, cô hơi nhíu mày, đưa tay ấn xuống mấy con số mật mã.
Ngăn kéo tự động mở ra.
Trong lòng Thời Tiểu Niệm như nhói lên, không nghĩ tới đến bây giờ hắn vẫn không đổi mật mã.
Cô kéo ngăn kéo ra, lật qua lật lại ở bên trong, rốt cục cũng tìm được một văn kiện, mặt trên trang bìa in một loạt chữ Anh văn: Báo cáo tổng kết bệnh án của Cung Âu.
Advertisement
Là tổng kết.
Bệnh án dày như một quyển sách, nhìn cũng làm cho người ta cảm thấy run sợ.
Thời Tiểu Niệm mở bệnh án ra, đọc những sự kiện được ghi chép trong đó:
Năm nào đó tháng nào đó, đến tháng nào đó ngày nào đó, Cung Âu ở trong tầng hầm ở nào đó tiến hành đợt trị liệu cưỡng chế mang tính can thiệp không chế cảm xúc.
Thời Tiểu Niệm đếm lấy số tháng, nhẹ giọng nỉ non, "Một, hai, ba, bốn"
Sáu tháng.
Ròng rã sáu tháng.
Hắn bị nhốt bên trong tầng hầm không ra được, trốn không ra, chỉ vì cưỡng chế việc khống chế cảm xúc.
Vào lúc ấy bệnh của Cung Âu đã đến giai đoạn bạo phát, trong quan niệm hoang tưởng cố chấp cuả hắn, vẫn cho rằng chỉ có Mona mới có thể trị bệnh cho hắn, cho nên khi hắn rốt cục muốn tới trị liệu, hắn chỉ muốn Mona.
Thời Tiểu Niệm đọc qua loa tờ thứ nhất, xem đến tờ thứ hai, bên trong ghi chép nội dung cuộc nói chuyện Cung Âu tiếp thu trị liệu
Mona: " Bây giờ anh cảm giác như thế nào"
Cung Âu: "Rất nguy hiểm, cho tôi thuốc, trị liệu cho tôi, lập tức"
Mona: "Xin anh hãy nói cho em biết cảm xúc chân thật của anh, bằng không em không thể giúp được gì cho anh."
Cung Âu: "Tôi muốn giết người, tôi bị tất cả mọi người xa lánh, thêm mắm thêm muối, tôi muốn giết bọn họ, giết toàn bộ "
Thời Tiểu Niệm đọc đoạn này mà cơ thể run rẩy đến lợi hại.
Bốn năm rồi.
Đây là lần đầu tiên cô được tiếp xúc với tâm trạng cuả Cung Âu vào lúc ấy, bây giờ cô mới biết lúc đó hắn đang suy nghĩ gì.
Cung Diệu bình tĩnh đứng ở một bên, đôi mắt to tròn cũng nhìn về phía bệnh án.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở ghế tựa tiếp tục đọc.
Mona: "Anh nói tình hình bây giờ của anh không ổn, nhưng theo em thấy anh vẫn có thể khống chế trong phạm vi cho phép, bằng không bây giờ anh đã là tội phạm giết người rồi."
Cung Âu: "Đó là bởi vì có Thời Tiểu Niệm, cho dù tôi có biến thành kẻ điên cũng sẽ không giết người ở trước mặt cô ấy, tôi không muốn để cho cô ấy nhìn thấy bản mặt dơ bẩn của tôi, cô hiểu không, rốt cuộc cô đã hỏi đủ chưa, trị bệnh cho tôi"
Bởi vì có cô, vì thế nên dù có biến thành kẻ điên cũng sẽ không để cho cô nhìn thấy loại hình ảnh khó chịu kia.
Viền mắt của Thời Tiểu Niệm đỏ lên.
Cung Âu.
Anh không phải điên, anh là đồ ngốc.
Càng đọc thêm những trang sau càng thấy giật mình, bên trong ghi lại cặn kẽ các loại dày vò mà Cung Âu phải chịu khi bị nhốt ở trong lồng, hắn phát điên muốn đi ra, giãy dụa đến nỗi cổ tay, bên hông đều máu thịt be bét, mỗi ngày rống đến khàn cả giọng.
Thời Tiểu Niệm không biết có phải là Mona cố ý, cô ta ghi chép số lần mỗi ngày Cung Âu gọi tên cô, dùng số lần để phán đoán tình huống của hắn có chuyển biến tốt hay không.
Ngày thứ nhất, Cung Âu gọi tên Thời Tiểu Niệm 265 lần.
Ngày thứ hai, Cung Âu gọi tên Thời Tiểu Niệm 297 lần.
Ngày thứ ba, Cung Âu gọi tên Thời Tiểu Niệm 364 lần.
Ngày thứ tư…
Thời Tiểu Niệm nhìn con số liên tiếp này mà thân thể run rẩy, tựa như cô nhìn thấy dáng vẻ Cung Âu bị nhốt ở trong lồng gào thét tên của cô, gào thét đến kiệt sức, biến thành nỉ non, kkharn cả giọng gọi tên.
Mà cô một tiếng cũng đều không nghe thấy.
Tay và hông của hắn bị dây xích ghìm lại, vết thương sâu vào tận xương.
Cái gì cô cũng không biết, mỗi một lần hắn gọi tên cô, vậy mà cái gì cô cũng không biết, cô không cứu được hắn, cô không giúp được hắn.
Thời Tiểu Niệm lật từng trang giấy trong tay lên, lật tới nỗi tay run rẩy.
Tại sao phải tàn nhẫn như vậy.
Tại sao phải làm như thế đối với Cung Âu.
Hắn là của cô, hắn bệnh hay không cũng đều là của cô.
Xin lỗi, cô không nên để hắn chữa bệnh, xin lỗi, thật sự xin lỗi, Cung Âu, cô sai rồi, cô biết sai rồi, thật sự biết sai rồi.
Một giọt nước mắt từ trong đôi mắt Thời Tiểu Niệm trào ra, có nước mắt rơi xuống trang giấy, làm mở chữ viết.
Cô ngây người, đưa tay sờ đôi mắt của mình.
Nước mắt.
Rốt cục cô cũng đã rơi lệ rồi.
"Ngài khóc."
Cung Ddiệu đứng ở một bên nhìn cô nói, bên trong tròng mắt màu đen có một tia kinh ngạc.
"Ai cho phép em tiến vào"
Một âm thanh lạnh như băng truyền đến.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, đôi mắt đỏ ửng nhìn về phía cửa, Cung Âu từ ngoài cửa đi tới, trên khuôn mặt anh tuấn chỉ có sự lạnh lùng, lông mày nhíu lại, bất mãn mà nhìn cô.
Đôi mắt của cô phủ một tầng nước mắt, tay của Cung Âu nhất thời căng thẳng, nắm thành quyền.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, nước mắt làm mơ hồ tầm mắt mà ngơ ngác nhìn hắn, tựa như là lần đầu tiên nhìn thấy hắn vậy.
Trong tầm mắt mơ hồ, trang phục của hắn chỉnh tề, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ, đường nét thâm thúy, ngũ quan kệt xuất, mày kiếm sẫm màu phía trên đôi mắt vừa sâu mà lạnh.
Cung Âu từng bước một đi về phía cô, mỗi một bước mà giống như là cách một thế kỷ vậy.
Thời Tiểu Niệm đứng lên từ trước bàn làm việc, ngơ ngác mà nhìn, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Rốt cuộc là hắn đã phải chịu những gì mới có thể đi tới hôm nay, mới có thể đi đến trước mặt cô.
"Holy, tiểu Quỳ, các con đi ra ngoài trước đi, chơi cùng thư ký a di chơi một lát."
Một lúc lâu sau, Thời Tiểu Niệm mới tìm về được âm thanh của mình, âm thanh có chút lạc giọng mà cô không thể khống chế được.
"Tốt."
Cung Diệu gật đầu, con ngươi đen nhìn Cung Âu một chút, mang theo em gái rời đi.
Trong phòng làm việc to lớn chỉ còn dư lại hai người Thời Tiểu Niệm và Cung Âu, tầm mắt của Cung Âu rơi vào bệnh án trong tay cô, con ngươi đen rùng mình, nhanh chân đi tới đoạt bệnh án đi.
"Ai cho phép em đụng vào đồ của anh"
Cung Âu lạnh giọng chất vấn.
"Tại sao không nói cho em" vành mắt Thời Tiểu Niệm ửng hồng mà nhìn hắn, âm thanh nghẹn ngào, "Tại sao không nói cho em biết anh chịu bao nhiêu cực khổ, tại sao bốn năm qua không để em chăm sóc cho anh"
Cô nghẹn ngào đến nói cũng không rõ ràng.
Cung Âu khép bệnh án trong tay lại, con ngươi đen lạnh lùng nhìn về phía cô, "Thu hồi khổ sở của em lại, những chuyện kia không phải là anh chịu, là cái người mà em luôn nhớ nhung chịu đựng."
"Cho em, em còn chưa xem xong."
Thời Tiểu Niệm đưa tay về phía hắn.
"Chớ đem sự thâm tình của em đặt ở anh, anh sẽ không cảm động." Cung Âu lạnh lẽo nói, không mang theo một chút tình cảm nào, lướt qua cô thả bệnh án lại ngăn kéo.
Một giây sau, hắn đã bị người dùng sức mà ôm lấy.
Thời Tiểu Niệm đột nhiên nhào vào trong ngực của hắn, ôm chặt lấy hắn, Cung Âu bị cô đụng vào, người hơi lui về phía sau, ngực chấn động.
"Tịch Tiểu Niệm, em làm gì" Cung Âu lạnh lùng thốt, đưa tay đẩy cô ra, lại bị cô ôm thật chặt.
"Em muốn ôm anh."
Cô thấp giọng nói.
"Người em muốn ôm không phải là anh, em cũng rõ mà, tịch Tiểu Niệm" Cung Âu cương quyết tránh cánh tay của cô ra, thấp mâu âm trầm trừng cô, trong mắt có sự ghen tỵ.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt dõi theo hắn, chớp chớp đôi mắt chua xót, "Xin lỗi, Cung Âu."
"Em đang xin lỗi ai"
Cô thông qua người hắn để nhìn một linh hồn khác hay sao
"Xin lỗi, em không nên xem anh là hai người, bây giờ em mới biết anh phải chịu những gì, em không có tư cách nói thay đổi hay không." Thời Tiểu Niệm hướng về phía hắn nói xin lỗi, đến bây giờ cô mới biết quãng thời gian qua cô đã quá đáng thế nào.
Nàng nói chia tay với hắn.
Cô nói cho hắn biết, người mà cô yêu là Cung Âu trước đây.
Cung Âu bây giờ đã phải đạp bao nhiêu thống khổ mới có thể đi đến trước mặt cô, nhưng cô lại bỏ quên hắn.
Cung Âu thấp mâu nhìn cô, nước mắt của cô khiến cho hắn buồn bực mất tập trung, hắn lui về sau một bước, giọng trầm thấp cứng ngắc, "Em không cần phải nói xin lỗi vơi anh, anh cũng cảm thấy anh và ‘hắn’ là hai người."
Thời Tiểu Niệm nắm lấy tay hắn, cởi cúc măng sét của hắn ra, tầm mắt của cô bị nước mắt làm mơ hồ, làm sao cũng không cởi được.
Cô cắn môi, dùng sức mà kéo tay áo của hắn lên.
"Tịch Tiểu Niệm, em bị trúng tà à, bình tĩnh một chút đi."
Cung Âu lạnh lùng thốt, muốn thu tay lại nhưng bị cô nắm chặt.
Đã từng là người hoang tưởng bây giờ lại bảo người khác bình tĩnh.
Thời Tiểu Niệm liều mạng vén tay áo của hắn lên, cẩn thận quan sát tay của hắn, da dẻ hoàn hảo, không nhìn ra dấu vết bị khóa lại, "Tại sao không thấy, tại sao bây giờ em không thấy được"
Cô cho rằng cô đã quan sát hắn cẩn thận, ngay cả thay đổi cách thắt ca ra vát cô cũng có thể nhận ra.
...