Chương 169: Lẽ nào không phải thuốc mê?


...

Cô nhớ tới thuốc mê ba năm trước làm cho cô buồn ngủ, tầm mắt không thấy rõ thôi, tại sao lần này lại nóng như vậy?

Lẽ nào lần này không phải thuốc mê?

Thời Tiểu Niệm lảo đảo đi vào trong, đưa tay bật đèn, ánh sáng trước mắt hoàn toàn mơ hồ, cô dường như không thấy rõ bất cứ thứ gì.

Tại sao lại như vậy?

Cô dựa vào trí nhớ đi tới bồn tắm, bỗng nhiên một giọng nói điện tử truyền đến: “Chủ nhân, cô rốt cuộc cũng về, tôi chờ cô rất lâu rồi.”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc một lát: “Mr Cung?”

“Vâng, chủ nhân có gì dặn dò không? Chủ nhân, sao nhịp tim đập của cô nhanh đến thế?”
Advertisement




Mr Cung hỏi.

“Tôi... tôi...”

Thời Tiểu Niệm không nói thành lời, muốn lấy điện thoại di động mới phát hiện túi đã không còn trong tay cô từ lúc nào.

Cô đi vào phòng tắm, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy bồn tắm, cô lập tức chui vào, thấy vòi nước, trực tiếp mở nước lạnh dội trên người mình.

Nhưng không có tác dụng.
Advertisement


Không giảm được độ nóng trên người cô.

Nóng.

Quá nóng, hơi nóng như thấm vào trong da thịt, cô không bắt được, không sờ tới, cực kì khó chịu.

Một tay Thời Tiểu Niệm cầm vòi nước, một tay chà da của mình, hận không thể cào nát lớp da.

“Chủ nhân, cô không sao chứ?”

Mr Cung đuổi theo vào hỏi.

“Tôi rất khó chịu.” Thời Tiểu Niệm nằm trong bồn tắm, đau khổ nói, ngón tay chà xát da trên người mình, tuyệt vọng mở miệng: “Cứu tôi, cứu tôi.”

“Chủ nhân.”

Mr Cung nói gì, cô nghe không rõ nữa.

Nỗi khổ do sức nóng gây ra không thể diễn tả thành lời, như tiến sâu vào trong cơ thể cô, đi khắp toàn thân cô, cô cố gắng lấy nó ra, nhưng không lấy được, chỉ có thể không ngừng dội nước lạnh, chà xát da.

Thật khó chịu.

Nóng.

Cứu với, có ai tới cứu cô không?

Thời Tiểu Niệm khó chịu muốn khóc, hai mắt không mở nổi, vừa mở mắt lại cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt lại là ánh sáng mơ hồ.

Vùng da bị co chà xát, có máu chảy ra, cảm giác này khiến cô vui sướng.

Cô thất thần, liều mạng chà chỗ khác, có máu chảy ra.

Như vậy, hình thư thoải mái hơn.

Nước trong bồn tắm ngày càng nhiều, cô chậm rãi bỏ lại vòi nước, hai tay ôm thân thể mình.

Nếu như nói cô bây giờ có thể liếc mắt nhìn cơ thể mình, sẽ phát hiện mình đã chảy đầy máu.

Nước trong bồn tắm cũng thay đổi màu sắc.

Thời Tiểu Niệm giống như tìm kiếm giải thoát mà từ chà nát da mình, bỗng nhiên hai tay bị tóm lấy đặt bên bồn tắm, cô càng thêm khó chịu.

“Mr Cung.” Cô thống khổ lên tiếng: “Tôi rất khó chịu, buông tay.”

Cô liều mạng giãy dụa, muốn tiếp tục chà da mình.

“Ngoan, đừng lộn xộn, không sao đâu, một lát nữa là hết rồi.”

Âm thành của Mr Cung rất dịu dàng.

Cô lại nghe được âm thanh dịu dàng từ một người máy, không thể nào.

Là ai tới cứu cô sao?

Ngoan.

Mộ Thiên Sơ thích nhất nói ngoan.

Là anh đến rồi.

“Thiên Sơ, cứu em, đưa em...”

“Đi bệnh viện.” Ba chữ còn chưa nói ra miệng, môi cô liền bị niêm phong, chặn toàn bộ thanh âm của cô, chiếc lưỡi như mang theo lửa nóng hừng hực xâm nhập trong miệng cô, điên cuồng cuốn lấy tất cả của cô.

Cô cố gắng chống cự đẩy ra, người lại bị tàn nhẫn đẩy mạnh vào nước lạnh lẽo, đầu cũng chìm xuống.

“A!”

Toàn bộ đầu của Thời Tiểu Niệm chìm vào trong nước lạnh lẽo, khó thở muốn mở mắt ra, muốn giãy dụa, tay lại bị đè lại.



Một giây sau, cô mơ mơ màng màng cảm giác được nhiệt độ của đôi môi kia.





Cô không chán ghét cảm giác này.





Thậm chí, còn có cảm giác rất mong muốn được gắn bó như môi với răng, cảm giác này giống như đã từng quen biết.





Lí trí của Thời Tiểu Niệm dần dần bị đánh mất, chậm rãi đưa tay đặt lên cổ người kia, dựa vào bản năng hôn đáp lại đối phương, lưỡi điên cuồng dây dưa.





Bỗng nhiên, c%

...