...
Editor: Yuhina
Thời Tiểu Niệm sốt cao liên tục trong hai ngày.
Toàn bộ thời gian đó Mr Cung đều chăm sóc cho cô, đun nước cho cô, làm một chút đồ ăn đơn giản cho cô.
Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường, trên trán đặt túi đá chườm, sắc mặt tái nhợt, môi không có chút sắc, đôi mắt thâm đen, cô nhìn về phía ánh sáng trước cửa sổ, nhưng trong mắt không còn bất kỳ màu sắc nào, chỉ còn màu u tôi.
Tuyệt vọng.
Nếu như trước đây, trong tiềm thức của cô đều vô tình hay cố ý còn sót lại một tia hi vọng, thì hiện tại tâm cảu cô đã hoàn toàn nguội lạnh.
Nhìn Cung Âu ôm hôn Mona, còn hỏi cô đã chết tâm hay chưa sao, cô sẽ không còn ôm ấp bất kỳ ảo tưởng với đoạn tình cảm này nữa.
Được rồi.
Ngẫm lại, cô đã tự coi rẻ chính mình, lại chạy đi hỏi Cung Âu có phải còn chút cảm tình với cô hay không, đã bị đuổi ra khỏi cửa rồi, hiệp ước chia tay cũng đã ký, cô còn suy nghĩ lung tung cái gì.
Cô biến thành như ngày hôm nay cũng đáng đời thôi.
Thời Tiểu Niệm, đáng đời mày.
Trong lòng Thời Tiểu Niệm tự phỉ nhổ chính mình, hận không thể tự cho mình mấy cái bạt tai.
"Trời ạ, sao cô lại bị bệnh vậy"
Hạ Vũ từ bên ngoài đi vào, trên tay mang theo một túi hoa quả, nhìn Thời Tiểu Niệm mà lo âu lẩm bẩm, "Sao cô không biết chú ý một chút vậy, biết rõ mình đang mang thai, còn để bị bệnh, lại không thể uống thuốc, cứ phải chịu như vậy cũng quá khó chịu đi."
Thời Tiểu Niệm nằm ở trong chăn, hai mắt vô thần nhìn về phía Hạ Vũ, chậm rãi nói, "Tiểu Vũ, lần này, tôi triệt để tuyệt vọng rồi."
"Cái gì"
Advertisement
Hạ Vũ đứng bên giường không rõ đã mà nhìn nàng.
Sao lại đột nhiên nói mấy lời này với cô.
"Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không nghĩ đến người đàn ông kia nữa, mãi mãi cũng sẽ không nghĩ đến nữa." Thời Tiểu Niệm nói ra những lời trong lòng, âm thanh kiên định, lại tựa như là nói cho chính mình nghe vậy, "Tôi sẽ không để cho hắn có cơ hội nhục nhã tôi nữa."
Cô sẽ không thấp hèn đến mức như vậy nữa.
Cô đã không còn dư chỗ nào để cho Cung Âu đạp lên, tâm đã bị hắn và Mona giẫm thành từng mảnh, cô chịu đủ rồi.
Hạ Vũ kinh ngạc mà nhìn cô, kỳ quái nói, "Cô và Cung tiên sinh lại xảy ra chuyện gì"
"Khụ khụ"
Thời Tiểu Niệm ho khan, Hạ Vũ vội vã ngồi ở mép giường, cách lớp chăn vỗ nhè nhẹ lưng cô, động viên cô nói, "Được rồi được rồi, không nghĩ thì không nghĩ, chúng ta không nghĩ tới nữa."
Thời Tiểu Niệm ho khan, cảm giác trong cổ họng rất khó chịu, ho đến nỗi chảy cả nước mắt, không thể nào kiềm chế được, trong mắt chỉ còn sự tuyệt vọng.
"Sao cô ho nhiều như vậy, có muốn đi bệnh viện khám một chút hay không " Hạ Vũ hỏi.
Advertisement
"Tôi đã đi rồi, bác sỹ bảo tôi nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt." Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, nói rằng, "Cô yên tâm, tôi không sao."
Hạ Vũ lo lắng nhìn cô, "Nếu không, cô đến chỗ tôi ở đi, tôi và Lý Ca sẽ tiện chăm sóc cho cô."
"Không cần, tôi biết gần đây hai người đang có kế hoạch tạo người, ta không thể qua để làm kỳ đà cản mũi được." Thời Tiểu Niệm ngồi dậy, suy nhược mà cầm túi nước đá chườm, âm thanh khàn khàn, "Cô yên tâm, có Mr Cung chăm sóc cho tôi rồi, tôi không sao."
Mr Cung.
Cung.
Hiện tại ngay cả cái họ đó cô cũng không muốn nghe thấy, cô có nên đổi tên cho nó không.
"Cho dù Mr Cung là người máy thông mình thì cũng chỉ là một người máy, làm sao có thể chăm sóc tốt cho cô như con ngừoi" Hạ Vũ sốt sắng nói, vẫn muốn đưa cô về nhà mình.
"Không có chuyện gì, nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ gọi điện thoại cho cho cô, không phải sao" Thời Tiểu Niệm cười nói.
"Nói cũng đúng, hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triển." Hạ Vũ gật gù, "Vậy cô ngoan ngoãn nằm ngủ một giấc, tôi đi làm đã, tôi đang phả bàn luận chi tiết về hợp đồng bản thảo của cô, có việc gì thì phải gọi điện thoại luôn cho tôi đấy, biết không"
"Biết rồi."
Lúc Tiểu Niệm ngồi ở trên giường mỉm cười gật đầu, đưa mắt nhìn bóng Hạ Vũ rời đi.
Sau khi bóng dáng Hạ Vũ biến mất ở trong phòng ngủ, sắc mặt của Thời Tiểu Niệm lập tức kém đi, suy nhược mà ngồi ở đầu giường, đôi mắt vô thần trống rỗng mà nhìn về phía trước.
"Chủ nhân, nên nằm xuống ngủ một giấc." Mr Cung đứng bên cạnh giường khuyên cô, đôi mắt quét vị trí của cô.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, "Ừ."
Cô nằm xuống, đôi mắt mở to, làm thế nào cũng không ngủ được.
Thời Tiểu Niệm sinh bệnh, mấy ngày nay rất khó chịu, thời điểm cô tưởng mình đã tốt lên, thì lại tiếp tục sốt cao, những lúc đó, cô không còn cảm giác gì nữa.
Mãi đến tận khi cô gần như không còn chút ý thức nào nữa, cô mới cặp nhiệt độ.
39 độ 5.
Thời Tiểu Niệm bị con số trên cái cặp nhiệt độ làm cho hoảng sợ, đợt sốt cao này thật đáng sợ.
Không được, cô phải đến bệnh viện.
Thời Tiểu Niệm vén chăn lên ngồi dậy, đầu cảm thấy nặng nề, cô choáng váng nhìn mọi thứ xung quanh như mơ hồ, toàn bộ phòng ngủ đang xoay tròn, giống như lốc xoáy muốn hút cô vào, cô sợ mình không đứng vững, vội vã ngồi xuống giường, la lớn, " Mr Cung, Mr Cung "
Vừa lên tiếng, âm thanh khàn khàn đến đáng sợ.
Ánh đèn buổi tối chiếu vào gương mặt của cô, sắc mặt của cô càng trở nên đặc biệt tiều tụy.
"Chủ nhân." Qua một lúc lâu Mr Cung mới từ bên ngoài đi vào, nó mới vừa tự mình nạp điện đã bị Thời Tiểu Niệm gọi vào.
"Điện thoại di động."
Thời Tiểu Niệm suy nhược mà mở miệng, ngồi ở trên giường nhìn về phía điện thoại di động trên tủ đầu giường, tầm mắt mơ hồ, muốn đưa tay ra lấy điện thoại di động đều cảm thấy vô lực, ngón tay đang run rẩy.
Cô cảm thấy đầu óc nặng nề, choáng váng.
Mr Cung đưa điện thoại di động cho cô, Thời Tiểu Niệm đưa tay ra, đến mấy lần mới nắm chặt được điện thoại di động, sau đó khó khăn tìm số điện thoại của Hạ Vũ, gọi qua.
Chuông điện thoại vang nhưng không có người nhận.
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại di động cắn môi, cả người cực kỳ khó chịu, đầu càng ngày càng choáng váng, càng ngày càng mơ hồ, cô quyết định gọi 120.
Điện thoại còn chưa ấn gọi, bỗng nhiên ngoài cửa sổ một loạt tia chớp xẹt qua, toàn bộ ánh đèn trong phòng ngủ đột nhiên vụt tắt, bóng tối bao trùm cả căn phòng, ngay sau đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.
"Ầm ầm."
Thời Tiểu Niệm cảm thấy mờ mịt, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, kinh ngạc một chút, điện thoại di động trượt khỏi tay, cô quơ tay ngơ ngác mà nhìn bóng tối xung quanh.
Đưa tay ra mà không thấy gì.
"Mất điện rồi."
Bởi vì sét đánh nên bị mất điện.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to mắt, bóng tối trước mắt làm cho cô có cảm giác bất lực, khủng hoảng, môi không tự chủ được run rẩy.
Từng đoạn từng đoạn ký ức khi còn bé như một thước phim quay chậm tiến vào trong não cô.
Cô vội vã đưa tay ra nắm lấy Mr Cung, nắm lấy thật chặt, "Tìm điện thoại di động giúp ta, điện thoại di động rơi xuống rồi."
"Vâng, chủ nhân."
Mr Cung cúi người xuống, lần tìm điện thoại di động trên sàn nhà đưa cho Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía nó, không thấy được thân thế của Mr Cung. Chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt điện tử đang phát ra chút ánh sáng yếu ớt, cường độ ánh sáng rất yếu, kém đến nỗi không đủ để rọi sáng phòng ngủ.
"Ngươi không thể chiếu ánh sáng mạnh hơn à"
Thời Tiểu Niệm nhìn nó hỏi, âm thanh sợ sệt.
Cô cần ánh sáng
"Chủ nhân, lượng điện của ta không đủ, nếu như cố để ở chế độ ánh sáng mạng, không tới 3 phút là ta sẽ hết điện." Chương trình của Mr Cung đã được cài đặt là ưu tiên chăm sóc cho chủ nhân, bởi vậy mấy ngày nay nó đều lấy việc chăm sóc cô là việc chính, rất ít khi tự động nạp điện, thế nên bây giờ lượng điện mới không đủ.
Không ngờ rằng đúng lúc này lại không đủ điện.
Không còn điện thì ngay cả chỗ dựa cuối cùng cô cũng không còn.
"Đừng mở."
Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, nhìn điện thoại di động, điện thoại di động cũng sắp hết pin rồi.
Thiệt là.
Tại sao lại như vậy, lúc cô cần có ánh sáng thì lại không có điện.
"Ầm."
Bỗng nhiên một đạo tia chớp lại vang lên, chiếu sáng cả gian nhà, giống như muốn thâm nhập vào nhà.
Loại ánh sáng kia khiến cho Thời Tiểu Niệm cảm thấy bất an, năm nay rất ít khi có sấm chớp to như vậy, tựa như cách cô rất gần.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy hỗn loạn ngồi ở chỗ đó, tiếng sấm qua đi, phòng ngủ lại tiếp tục chìm vào bóng tối, cô khó khăn dùng di động bấm số 120, nói địa chỉ nhà cuả mình, sau đó lặng lẽ ngồi chờ đợi ở trên giường.
Thế nhưng chờ đợi trong bóng tối là một sự giày vò.
Thân thể của cô càng ngày càng cảm thấy lạnh, cả người cảm thấy hoảng hốt, như có một tảng đá to đè lên cơ thể cô vậy.
Cô tựa vào người của Mr Cung, cảm thấy cực kỳ khó chịu, thời gian từng giây từng phút qua đi khiến cho cô cảm thấy nghẹt thở không chịu nổi, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ có người chạy đến trộm đồ của cô, mang đồ vật quan trọng bên người của cô mang đi.
Xe cứu thương còn chưa tới.
Cái cảm giác này làm cho cô càng ngày càng thấy sợ, cô không thể lại ở lại ở căn phòng u ám này nữa, cô muốn đi ra ngoài.
" Mr Cung, dìu ta đi ra ngoài, chúng ta đi ra ngoài chờ xe cứu thương." Thời Tiểu Niệm lấy tay đặt trên người Mr Cung, cố gắng chống đỡ tự mình đứng lên, đầu cực kỳ choáng váng, buồn nôn muốn ói, suýt chút nữa ngã xuống.
Mr Cung đúng lúc đỡ lấy cô, "Chủ nhân, ta cõng ngài."
"Tốt."
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, cơ hồ không có cách nào mở ra, mở ra chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cực kỳ khó chịu, cả người cô úp sấp trên lưng Mr Cung, đầu rủ xuống.
"Ầm ầm."
Lại một tiếng sấm nữa vang, ánh sáng vàng chóe đan xen với bóng tối, lúc ẩn lúc hiện, chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của cô.
Mr Cung cõng lấy cô đi ra bên ngoài, Thời Tiểu Niệm chậm rãi hé đôi mắt, trước mắt chỉ có bóng tôi.
Hô hấp cảu Thời Tiểu Niệm có chút nặng nề, nhịp thở khó khăn.
Thật khó chịu.
Thật sự rất khó chịu.
Thời Tiểu Niệm thống khổ nằm nhoài trên lưng Mr Cung, Mr Cung cõng lấy cô muốn đi mở cửa, thời Tiểu Niệm chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài.
Trong màn đêm yên tĩnh tiếng bước chân kia nghe đậc biệt vang, đan xen với tiếng sấm đang vang lên không ngừng.
Thanh âm kia khiến cho người ta hoảng sợ.
"Đừng mở cửa."
Thời Tiểu Niệm hoảng loạn mở miệng, thân thể không nhịn được run rẩy, trượt xuống từ trên lưng Mr Cung, từng bước chân run rẩy, đầu óc choáng váng, cả người vô lực nương đến trên cửa, nghe âm thanh bên ngoài hành lang.
Trộm.
Là trộm à
Tại sao có nhiều tiếng bước chân như vậy, giống như có rất nhiều người.
Cả người Thời Tiểu Niệm dán vào cửa, tay cố đè đầu của mình, thân thể mệt mỏi, không còn có chút khí lực nào, cô rất sợ, thật sự rất sợ
...